Quá qua quýt .
Mất mặt…mất mặt một chút.
Bình thường nghĩ rằng sẽ nhớ , chờ thật sự xuất hiện ở mắt, Túc Miểu nhận ngoại trừ ghét bỏ, còn thật sự vui vẻ đấy.
Khóe miệng cô vô thức nhếch lên, thậm chí còn ý chạm .
Giống như chỉ khi da thịt kề mới hể giảm bớt loại cảm xúc phức tạp .
Cô cũng hiểu trong đầu bỗng nhiên nảy sinh suy nghĩ thẹn thùng như , nhưng chính là .
Rất .
Túc Miểu tiến đến mặt Hàn Lặc, thử thăm dò duỗi hai ngón tay , giật giật cúc áo sơ mi của , sợ đối phương cảm thấy cô rụt rè, nhanh chóng buông tay .
Hiếu kỳ chút vài phần ghét bỏ : "Sao biến thành như , xảy chuyện gì ?"
Nét mặt cô rạng rỡ hẳn lên.
Hàn Lặc nghiến răng : "Còn ghét bỏ?"
Vừa dứt lời liền thò tay chụp tới kéo Túc Miểu ngã trong lồng n.g.ự.c của , cô hết hồn. Qua hai giây mới phản ứng kịp, dùng khuôn mặt Quan Công cà lăm mà : "Anh, gì thế? Mau buông ."
"Nếu buông tay, sẽ đánh đấy."
Không đến sự vô tội trong giọng đó.
Hàn Lặc vốn cố ý trêu chọc cô, cho cô dám ghét bỏ chính .
mà ngước mắt lên thấy lỗ tai Túc Miểu đỏ bừng, ngoài sự tức giận càng thêm vẻ thẹn thùng, làn gió lướt qua gò má, vài sợi tóc lòa xòa che mất đôi mắt sáng ngời quyến rũ.
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, thể rõ lớp lông tơ mỏng khuôn mặt cô.
Như làn da của đứa trẻ, ấm áp màu trắng nõm, non mịn vô cùng.
Đột nhiên trong lòng cũng chút ngứa, loại cảm giác nhịn mà gần cúi xuống hôn lên má cô một cái.
Cô dường như luôn thể khơi dậy khát vọng trong lòng .
Nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng liền bình tĩnh . Không giống như những cô gái khác cho cảm thấy buồn nôn tránh kịp, Túc Miểu khiến đụng , cảm nhận xem da thịt của cô cảm giác gì, cảm nhận thở giữa môi, răng và mũi của cô. Có nó giống với con cô câu cho cách nào quên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-92-then-thung.html.]
Anh nghĩ như , liền một cử chỉ điên rồ là chậm rãi cúi đầu. Thừa dịp Túc Miểu vẫn còn thẹn thùng, nhanh chóng hôn một cái gương mặt cô.
Chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng và vô cùng ngây thơ, động tác nhanh đến nỗi chính kịp cảm nhận dư vị, bờ môi rời , Hàn Lặc liền hôn tiếp rồi.
Những sợi râu ngắn ngủn cọ ngang qua đôi má non mềm, như một chiếc lông vũ đang gãi gãi đầu trái tim, ngứa ngứa và yếu mềm đấy.
Thân thể Túc Miểu lập tức kéo căng, tự giác mà run rẩy một chút.
Chân tay luống cuống che vị trí hôn, đôi mắt sáng ngời ẩm ướt, cả vẫn còn ngơ ngác đấy, cả buổi kịp phản ứng.
Cô nghẹn một hồi lâu, đến mức mặt đỏ bừng mới thốt một câu: "Sao thể kinh bạc như thế!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc sững sờ.
Lập tức , vỗ nhẹ má che của cô một nữa, tạo âm thanh "ba" rõ ràng.
Vừa giở trò lưu manh xong, liền dùng ngữ khí vô tội : "Lâu như gặp, nhớ em, chẳng lẽ em nhớ chút nào ? em đột nhiên chuyện vẻ nho nhã ?"
Túc Miểu chẹn họng liền nhanh chóng hoán đổi thành phong cách chuyện bình thường: "Cái , cũng thể gì ... Hôn ."
Như còn cái thể thống gì!
"Được, tới khi hôn sẽ với em." Hàn Lặc liền đổi giọng, Túc Miểu xong thoả mãn gật đầu, "... Ân."
Sau khi gật đầu cảm thấy điểm gì đó đúng , đợi đến khi thấy Hàn Lặc khách khí mà to cô mới ý thức chính chơi xỏ, cắn răng quát: "Hàn Lặc! ! !"
Nắm tay nhỏ bắt đầu nện n.g.ự.c .
Hàn Lặc nhanh chóng bắt bàn tay đang loạn của cô, nhốt cơ thể mảnh mai trong vòng tay .
Hai tay cầm lấy cổ tay của Túc Miểu giơ cao lên đỉnh đầu, động tác thể tránh né cho Túc Miểu thẳng nửa lên.
Trong hoáng chốc, mềm mại cùng cứng rắn đụng , cả hai đều chấn động.
Không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Túc Miểu vốn e lệ nhất thời cúi đầu xuống, dám Hàn Lặc nữa.
Cô cong lưng, cẩn thận rút khỏi vòng tay , lúng túng đổi chủ đề: “Anh còn , cái hộp đó ở đất là cái gì ?”
Lần Hàn Lặc ngăn cản, cảm giác thể biến hóa, thần sắc cũng chút mất tự nhiên.
Lùi vài cen-ti-mét, chỉ là trong nội tâm cảm thấy thật thần kỳ, thể của một cô gái thể mềm mại và thơm tho như ? Nơi dựa n.g.ự.c lúc nãy cũng mềm nhũn đấy, như một cục bông đụng tới, khiến cho tim ngừng nửa nhịp, khí huyết đều chảy ngược.