Hai mấy chuyện khác đấy, Túc Miểu thuận miệng đề cập đến một ý tưởng nảy , Thái Phán Lan thấy cô mời một đến trong nhà nấu cơm, lúc liền giới thiệu một .
Bà vỗ n.g.ự.c cam đoan nọ nấu đồ ăn tệ, tổ tiên còn ngự trù đấy, từ trung tâm chợ qua là tài sản của tổ tiên nhà họ, đó nó tịch thu và mang nhãn hiệu của tiệm cơm quốc doanh, hiện tại đổi tên gọi là tiệm cơm Đông Phương Hồng rồi.
"Chỉ là cô lớn lên khó coi."
Túc Miểu cảm thấy kỳ quái, chỉ là một dì nấu đồ ăn mà thôi, vì cố ý nâng lên tướng mạo đây .
Thái Phán Lan thở dài: "…Khuôn mặt huỷ, sẽ kinh hãi , nếu bởi vì kỹ năng nấu ăn của cô , cô sẽ thể tìm việc ."
Nếu vì khuôn mặt, bỏng khắp cơ thể, chỉ sợ hiện tại mời về Đông Phương Hồng .
Thật sự là mệnh khổ.
Túc Miểu: "Thực sự nấu ăn ngon như ?"
Thái Phán Lan gật đầu, lúc nhớ còn l.i.ế.m liếm miệng, bà giơ ngón tay cái lên: "…Ăn ngon, ông cố nào trong gia đình cô tên là Đỗ Kim Đao đây . Lúc quân địch đánh tới An Nam, Đỗ gia còn thường xuyên phát cháo miễn phí, những già trong khu vực đều ấn tượng. Người Đỗ gia , chỉ là một phương diện khác ngoan cố một chút, kỹ năng nấu ăn chỉ truyền nam truyền nữ, tình nguyện tìm ở rể, cũng truyền cho Đỗ Kim Sinh, càng cho Đỗ Kim Sinh đến việc ở Nguyệt lâu."
"Không sợ ngươi chê , lúc Đỗ gia tìm tử kiêm ở rể, em chị cũng qua."
"Người trúng , ai ngờ đến chuyện đổi, Nguyệt lâu còn nữa, Đỗ Kim Sinh cũng hủy khuôn mặt."
Nói đến chỗ , Thái Phán Lan một phen cảm khái, đối với cảnh ngộ của Đỗ Kim Sinh thổn thức thôi.
"Nếu như lúc Đỗ gia lão gia tử độc đoán ngang ngược, để cho Đỗ Kim Sinh sớm đến Nguyệt lâu hỗ trợ. Bằng cách , sẽ quen với tài nấu ăn của cô , công nhận năng lực của cô , thì cô sẽ chán nản như thế ?”
Túc Miểu cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
"Đầu bếp đồ ăn ăn ngon là , cần cùng khách nhân gặp mặt, cô lớn lên quan hệ gì? Cô chỉ hủy khuôn mặt tay , bên ngoài bản lĩnh của cô , chẳng lẽ cô thể ở tại chỗ vài món đồ ăn cho xem xét ?"
"Vàng thật sợ lửa, thực sự ăn ngon như , tin tiệm cơm cần cô ."
Ai ngờ Thái Phán Lan : "Từ đầu chuyện rõ ràng, chúng là ngoài cũng đến cùng xảy chuyện gì, nhưng đàn ông thiếu chút nữa ở rể Đỗ gia , bây giờ đang ở phòng bếp Đông Phương Hồng bếp trưởng đấy, hiện tại gia đình , khẳng định hi vọng Đỗ Kim Sinh xuất hiện ở mặt , chỗ cần, tiệm cơm khác nào dám mời Đỗ Kim Sinh ah."
"Huống chi khuôn mặt hủy thành như , mời thuê, đầu bếp gia đình cũng sợ cô doạ đến đứa nhỏ nhà , chỉ thể đến nông thôn xử lý bàn tiệc, , ở nông thôn tiệc, bình thường đều nhờ mấy đồng hương như con dâu và các thím nấu cơm, cũng mấy cam lòng dùng tiền mời bên ngoài đấy. Những năm cô cơ hồ dựa dán hộp giấy nhỏ sống qua ngày."
Túc Miểu: ". . ."
Thực sự thảm đấy.
"…Chị thông báo chị đến ngõ Văn Hóa tìm a, nhưng , thử việc một tháng, nếu như cảm thấy , sẽ để cho cô rời . Tuy nhiên, vẫn trả tiền cho những ngày việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-86-de-co-ay-theo-y-minh.html.]
Thái Phán Lan : "Yên tâm, đảm bảo em ăn xong sẽ nỡ thả ."
Túc Miểu nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng mà : "Hi vọng như thế."
Hàn Lặc cơm cũng ngon, nhưng Túc Miểu cảm thấy thỉnh thoảng ăn cũng nhưng thể coi đó là lẽ thường tình, nếu , thời gian lâu , khó đảm bảo là tâm lý sẽ mất cân bằng.
Cô tình yêu là cái gì, nhưng cùng nào đó ở chung, nào chỉ nhận mà cho đây .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đương nhiên, đối phương hạnh phúc, và bạn cũng hạnh phúc, mối quan hệ mới thể lâu dài.
Hai ngày , chuông cửa nhà Túc Miểu vang lên.
Đỗ Kim Sinh đến rồi.
Túc Miểu vốn tưởng rằng cô tất cả các tiệm cơm lớn cự tuyệt, vết thương nhất định nghiêm trọng.
mà cô gái xuất hiện mắt cô tuy nửa khuôn mặt đều vết sẹo, nhưng còn lâu mới đến tình trạng doạ .
Mặt bên cũng , nhưng rõ ràng, thể rõ từ ngũ quan là Đỗ Kim Sinh lúc trẻ chắc chắn là một cô gái phi thường xinh , cũng khó trách em trai của Thái Phán Lan tâm tư ở rể.
"Vào ."
Túc Miểu dẫn cô qua khu vườn, dọc theo hồ nước bao quanh sân phòng bếp: "Bà chủ Thái với cô chuyện thử việc một tháng chứ, bao ở thì 35 đồng một tháng, bao ở thì 30, nếu như cảm thấy cô việc , tùy thời có thể sa thải cô."
Đỗ Kim Sinh cúi đầu, chút rụt rè, nhỏ giọng : "Đã , ... ."
Túc Miểu nghĩ nghĩ, hỏi: "Cô ở một , bên ngoài còn nhà?"
Một sẽ dễ an bài, nếu như cô gia đình, Túc Miểu thể để cho cô ở chung.
Đỗ Kim Sinh vội lắc đầu, ngón tay vô thức níu lấy vạt áo, vội vàng : "Trong nhà chỉ một ."
"Vậy , cô hãy ở bên ." Túc Miểu mang theo cô dạo qua một vòng, sắp xếp cho cô một căn phòng nhỏ ở phòng bếp, lúc đó là phòng của giúp việc cùng nhà kho, diện tích lớn, bên cạnh trồng một cây sơn , bao nhiêu năm rồi, lúc bà còn nhỏ cái cây ở chỗ rồi.
Từ khi Đỗ Kim Sinh, chất lượng sinh hoạt của Túc Miểu tăng lên một bậc.
Cô chỉ nấu ăn ngon, còn chịu khó, hoa cỏ trong sân cũng quản lý thỏa đáng, ngoại trừ trầm mặc ít , đúng là gì đấy.
đối với Túc Miểu mà , trầm mặc ít ngược là ưu điểm.
Ngoại trừ trong nhà thêm một , mang đến cho cô ít cảm giác an , bình thường gần như cô cảm giác Đỗ Kim Sinh tồn tại. Giống như sợ doạ đến cô, Đỗ Kim Sinh ít xuất hiện ở mặt cô.
Túc Miểu cô cần như thế, cô miệng đáp ứng, hành động như cũ. Túc Miểu cảm thấy bất đắc dĩ, cũng chỉ thể để cô theo ý .