Trong một gia đình như của họ, việc lấy những tấm huân chương chiến công của ông cha vốn để khoe khoang là điều đáng hổ nhất.
"Con nghĩ rằng cha con lợi hại ? Con rõ hai sư đoàn cuối cùng chỉ còn 200 là cái thảm trạng gì ? Con cho rằng cha con là đoàn trưởng sẽ tuyệt vời đến cỡ nào , tất cả đều là chó má! Con có thể ở đây ngại 100 đồng quá ít, vì lợi hại, chỉ là bởi vì vận khí , hơn nữa... Có những càng dũng hơn xông đằng , bọn hy sinh, lão tử sống ! Mà bọn , đến c.h.ế.t cũng chỉ là bình thường trong miệng con. Túc An, phàm là chút lương tâm, thì nên những lời trời cao đất rộng như ."
Tất cả chấn động rồi, mà ngay cả Bình Bình cũng như điều suy nghĩ, Nhạc Nhạc còn nhỏ, sợ hãi mà núp ở bên Ngô Hồng Ngọc.
Túc Vệ Quốc ở bộ đội nghiêm khắc lạnh túc, nhưng đối với mấy đứa nhỏ trong nhà ít khi tức giận.
Con trai cả và con trai thứ theo con đường mà ông sắp đặt. Túc Vệ Quốc tiếc nuối, nhưng khi cùng bọn họ trò chuyện liền một mực ủng hộ quyết định của bọn họ, mà ngay cả hai con dâu cũng là các con tự quyết định đấy.
Ông xuất rễ cỏ, tổ tiên là nông dân điển hình, cưới Liễu Ngọc Tú xuất nhà tư bản, đó là điều kỳ lạ nhất mà ông từng trong đời. Ông từ tầng cùng , cho tới bây giờ từng cảm giác tài trí hơn , ông cũng cho phép con trai, con dâu, cháu chắt loại tư tưởng .
Dù là Túc Miểu vợ cưng chiều đến lợi hại, cũng bao giờ về thế của .
Không nghĩ tới, một cô con gái khác dành cho ông một “điều bất ngờ” như .
"Ngại ít, ngại thể diện, thì đừng đính hôn nữa." Túc Vệ Quốc ném đũa xuống bàn, lấy chiếc mũ quân đội bàn đội , khi ngoài : "Mọi cũng ai cho nó thêm tiền."
Lời cho dù , Liễu Ngọc Tú cũng ý định nuông chiều con gái, bà Túc An, thở dài một tiếng: "100 là tiền lương hai tháng của , chỉ đặt mua quần áo mặc ngày đính hôn khẳng định đủ rồi, còn chuyện tiệc đính hôn cần con quan tâm, và dì Dương xử lý ."
Túc An cúi đầu, lên tiếng.
Liễu Ngọc Tú thấy thế, liên tục thở dài, nghĩ đến các cô gái trong đoàn hôm nay diễn tập “Cưỡi ngựa thảo nguyên”, nửa tháng sẽ đến Tây Tạng thăm bộ đội địa phương, Liễu Ngọc Tú cũng quan tấm đến chút cảm xúc nhỏ của Túc An nữa, nhanh chóng uống xong cháo ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-81-co-ta-cho-bon-han-hoi-han.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Về phần Ngô Hồng Ngọc, thì càng đừng nữa.
Nếu như thể mà , cô đến một câu cũng cùng Túc An.
Không đến 10 phút, tất cả rồi, trong nhà chỉ còn một Túc An.
Đi thì , đến trường thì đến trường, cô ngây ngốc ở phòng khách, chút thất thần và lạc lõng, ngay cả niềm vui vì cuối cùng cũng đính hôn với Tưởng Lục phai nhạt nhiều.
Túc An nghĩ mãi mà rõ, cô chỉ cảm thấy tất cả Túc gia đều thích , luôn nhằm .
Cô giống như chịu hết khổ sở của cô con gái ruột trong truyện, cố hết sức mà nịnh nọt, nhưng nhận chỉ là bất mãn, là coi thường! Cô cái gì, cái gì đều sai đấy.
Cha ngoài miệng đối xử như , trong lòng kỳ thật cảm thấy cô kém hơn Túc Miểu, nếu , chỉ thuận miệng một câu, trở thành lý do bọn chỉ trích .
Nếu như lời là Túc Miểu thì ? Bọn còn thể danh chính ngôn thuận mà cương lên như ?
Cô chỉ tạo những kỷ niệm nhất thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời, cô gì cả, cô chỉ trở nên đặc biệt và rực rỡ hơn những khác, và cô bên cạnh thị trưởng tương lai của An Nam trong bộ váy đặc biệt và xinh nhất.
Điều gì sai ?
Vốn dĩ vì tình m.á.u mủ ruột thịt, cô cũng nhắc nhở Túc Trì tránh những kẻ xa xung quanh khi cô kết hôn, nhưng ngờ rằng trong lòng căn bản cô em gái , Túc Vệ Quốc mắng cô cũng can ngăn khuyên nhủ, như cô quan tâm chứ. Cô cũng mặc kệ sống c.h.ế.t của .
Mà thôi, bọn bất công, trong lòng chỉ Túc Miểu cô , từ nay về cô cũng sẽ xem bọn họ là .
Đợi cô gả cho Tưởng Lục, đợi Tưởng Lục liên tiếp thăng tiến, chức tước càng càng lớn, cô chờ bọn hối hận!