Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 62: Dựa Vào Cái Gì?
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:35:58
Lượt xem: 63
Túc An ánh mắt lập loè, thần sắc bối rối, nhưng cô ta rất nhanh đã trấn định lại.
Vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì? Cô nói là danh ngạch ở văn phòng thành phố sao?"
"Chị dâu, danh sách kia chẳng lẽ không phải cho em mà là cho Túc Miểu sao?" Cô ta nhìn về phía Ngô Hồng Ngọc, giống như có chút mất mát.
Ăn ngon uống tốt hơn một tháng, làn da khô quắt dần dần trở nên nở nang no đủ, cũng trắng ra không ít rồi.
Cái này gọi là một trắng che ba xấu, vốn là khuôn mặt thanh tú lúc này lại cũng có chút hương vị mỹ nhân.
Ngô Hồng Ngọc ngược lại bị hỏi đến ngơ ngác rồi.
"Cô đang nói cái gì vậy?"
Công việc kia từ đầu đến cuối đều là vì Túc Miểu tìm đấy, từ khi nào lại có liên quan đến Túc An?
"Cả nhà cũng biết, công tác là cho Miểu Miểu đấy, cô sắp vào học năm nhất trường cấp ba, làm sao lại lầm rồi hả?"
"Ah ~~~ tôi hiểu rồi." Ngô Hồng Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, trực tiếp bị tức giận mà cười: “Được rồi, tôi cũng không muốn cùng cô nói chuyện, chờ ba mẹ trở về rồi nói.”
Cô xem như hiểu được kế hoạch của Túc An.
Chính là đánh c.h.ế.t cũng không thừa nhận, thuận thế giả làm người vô tội, nếu như mình nói chuyện quá cay nghiệt, cô ta còn có thể tìm tới chỗ ba mẹ giả bộ đáng thương nữa, nói mình bất công cho cô ta.
Quả nhiên là cái loại gia đình này cũng chỉ có thể nuôi ra một đứa con gái không có tố chất.
Bà Tưởng nghe được dăm ba câu đã đoán được chuyện mà Túc An làm, lại nghĩ tới mấy ngày nay cô ta cùng Cầm Cầm châu đầu ghé tai, nói nhỏ. Cầm Cầm lần đầu tiên xem Túc An là bạn tốt, còn lấy Túc An cùng Đại Mạn so sánh, bà ta lúc trước còn cảm thấy kỳ quái đâu rồi, hoá ra…
Bà Tưởng thừa dịp không người chú ý trừng mắt với con gái, Tưởng Cầm rụt rụt cổ, hướng bà ta nịnh nọt cười cười, im ắng mà há to miệng: mẹ ~~~
Bà Tưởng: về nhà lại thu thập ngươi.
Hai mẹ con đánh qua đánh lại, Tưởng Cầm rung mình một cái, buông tay Túc An ngay tại chỗ.
Túc An cho rằng cô ta là kiêng dè sự tồn tại của Túc Miểu, cảm thấy rất mất mặt, dù rất tức giận trên mặt còn phải làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.
"Hồng Ngọc, chúng ta trước đừng ngăn ở cửa ra vào, lúc tan việc người đến người đi nhiều, có chuyện gì đi vào lại nói sau."
Bà Tưởng bên ngoài tuy ôn nhu tha thứ, kỳ thật trong lòng lại vô cùng không tốt, trong chốc lát còn phải cùng với Liễu Ngọc Tú nói chuyện, chính mình đã buồn bực trước một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-62-dua-vao-cai-gi.html.]
Nếu như không phải con trai quá coi trọng Đại Mạn, bà ta cũng không phải…
Ngô Hồng Ngọc cũng không muốn ném hết mặt mũi ra bên ngoài, vội vàng đem bà Tưởng cùng Tưởng Cầm mời đến nhà.
Túc Miểu thần sắc không màng danh lợi, chậm hai bước, chống lại ánh mắt căm thù của Túc An, cô không chỉ không tức giận mà còn bình thản ung dung cười cười. Phảng phất như người bị đoạt danh ngạch không phải cô mà là người khác.
Nụ cười này của cô, Túc An càng nhận định Túc Miểu đang gây hấn với mình, ánh mắt nhìn về phía cô quả thực là sắc như đao kiếm.
Túc Miểu cũng mặc kệ cô ta đang nghĩ cái gì, ước gì tức c.h.ế.t cô ta là tốt nhất.
Có một số người nhìn thông minh, kỳ thật lại rất ngu xuẩn mà không biết.
Không quý trọng hiện tại, cũng không muốn đem tâm tư nghĩ đến tương lai, chỉ biết sống c.h.ế.t nhìn chằm chằm vào quá khứ, giống như chỉ cần cô không thoải mái, hơn mười năm nhấp nhô trước kia có thể biến mất không thấy gì nữa.
Lần một lần hai cũng không sao, cô miễn cưỡng thuyết phục chính mình đã cầm chỗ tốt của Túc gia, nên thông cảm cho sự bất an của Túc An.
Có thể ba lần bốn lượt giày vò cô, muốn thông qua phương thức chà đạp cô để tìm về tự tin, tìm được cảm giác về sự ưu việt, Túc Miểu thật là không có cách nào phối hợp.
Phàm là người có ý thức tự chủ, đều khó có khả năng mềm yếu đến không hề có điểm mấu chốt, chủ động đem những bất hạnh của người khác đều quy tội trên người mình, rồi sau đó chuộc tội bằng cách nhường nhịn.
"Nhìn tôi làm gì, cô vẫn nên ngẫm lại sẽ cùng cha mẹ giải thích như thế nào a."
Túc An: "…Cô ở đây đắc ý cái gì, cho dù ba mẹ giận tôi, đó cũng là ba mẹ ruột của tôi. Một cái công tác mà thôi, cô cho là bọn họ sẽ đối xử với tôi thế nào?"
Túc Miểu nhướn mi, chế ngạo nói: "Cô tức giận cái gì, tôi đây liền đắc ý cái đó."
Tâm tình của Túc An đã muốn nổ tung! !
Cái con nhỏ trà xanh này, chẳng lẽ cô ta không cảm thấy áy náy khi hưởng thụ địa vị của cô sao? Cô ta đã đánh cắp gia đình, tài nguyên, mọi thứ về cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như cô không bị ôm sai, hôm nay cũng không cần hao tổn tâm cơ đi nịnh bợ Tưởng Cầm, cũng không cần nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt của bà Tưởng. Nếu như cô ta trưởng thành ở Túc gia, Tưởng gia còn có thể giống như bây giờ bắt bẻ sao?
Túc Miểu, một kẻ đã được lợi ích dựa vào cái gì còn nói với cô ta những lời như vậy?
Dựa vào cái gì?
Túc An kiềm chế nỗi lòng cuồn cuộn, tận lực dùng ngữ khí bình thản nói ra: “Cho dù không trở thành chị em cũng không cần trở thành kẻ thù, đúng không?”
Túc Miểu kinh ngạc mà nhìn cô ta.
Nhanh như vậy đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi hả?