Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 59: Tôi Nói Thật.
Cập nhật lúc: 2024-09-20 23:02:35
Lượt xem: 80
Văn phòng thành phố ở giữa ngõ Văn Hóa cùng phố Ngô Đồng.
Chỉ mất mười lăm phút để đi bộ.Sau khi giải thích ý định với người bảo vệ, hai người Túc Miểu một lần nữa đến văn phòng. Trong phòng làm việc chỉ có hai người, bọn họ khoảng 40 tuổi, nghe được nguyên nhân Túc Miểu đến, hai người đều sửng sốt một chút, hai mặt nhìn nhau.
"Cô nói cô đến đưa tin?"
Túc Miểu gật đầu.
Lớn tuổi đẩy cái kính mắt trên sống mũi, cao thấp dò xét Túc Miểu, xuất ra tập hồ sơ nhân sự, lẩm bẩm: "Không đúng, đã có người đến đăng ký ah."
"Cô gái, cô gọi là gì?"
"Túc Miểu."
Nghe cô báo ra tên, một người khác dừng động tác đan áo len lại, nghi ngờ nói: "Túc Miểu, không phải Túc An sao?"
Túc Miểu kinh ngạc không nói được.
Hàn Lặc nhìn sự ngạc nhiên trên mặt cô, trái tim thắt lại, tiến lên hai bước.
Lần đầu tiên nắm lấy tay cô, không có ý muốn trêu chọc, chỉ vỗ về an ủi.
Quay đầu hỏi: "Túc An? Có thể cho chúng tôi xem thông tin đăng ký được không?
Vị lớn tuổi kia đem túi hồ sơ mở ra, đưa đến trước mặt hai người, Hàn Lặc đoạt trước một bước rút ra tư liệu, quả thật nhìn thấy ảnh chụp Túc An, góc dưới bên phải đã được đóng con dấu.
Hàn Lặc chỉ vào ảnh chụp, hỏi: "Cô ta có ác ý thế chỗ, các người định giải quyết như thế nào?"
"Cái này..." Hai gã nhân viên công tác trên mặt cũng đầy khó xử, chỉ nói: "Hồ sơ đã niêm phong cất vào kho rồi, theo như quy định cô ta đã trở thành một thành viên của đơn vị, chúng tôi cũng không có biện pháp sửa lại."
"Tôi thấy các người đều họ Túc, là thân thích a? Nếu như là thân thích, tôi đề nghị các người tự mình thương lượng riêng."
Chuyện tìm người mua hay đổi công tác là một thao tác rất bình thường, Ngô Hồng Ngọc trả tiền, chị Trần cũng xác thực đem công tác giao ra đây rồi, người thật hay giả bọn hắn cũng không xen vào, ai bảo cô gái đến đưa tin kia còn mang theo sổ hộ khẩu, bên trên xác thực có tên của cô ta cùng Ngô Hồng Ngọc.
Người phụ trách đăng ký cũng không nghĩ nhiều như vậy, còn tưởng rằng là Ngô Hồng Ngọc nói không rõ rồi.
Đem Túc An nói thành Túc Miểu.
Không biết làm thế nào lại tạo ra một sự nhầm lẫn như vậy.
Hàn Lặc sắc mặt thoáng một phát đã trở nên âm trầm, muốn tìm bọn hắn truy trách nhiệm, Túc Miểu lấy lại tinh thần, vội vàng đem anh ta kéo lại: "Được rồi, Hàn Lặc."
Nếu như náo loạn một hồi có thể đem công tác thuộc về cô lấy lại, Túc Miểu tuyệt sẽ không lui. Nhưng nếu đúng như những lời họ nói, thủ tục lương thực dầu muối của Túc An đã dời vào được, chính là dù cô đại náo một hồi, cũng không tạo nên bất cứ tác dụng gì.
Túc An chỉ muốn ghê tởm cô bằng mọi cách.
Thật là xấu! !
"Ta trở lại đại viện một chuyến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-59-toi-noi-that.html.]
Cô có thể nghĩ đến Hàn Lặc như thế nào lại không hiểu, anh chỉ cảm thấy có lỗi với cô.
Từ lúc anh biết Túc Miểu đến nay, cô đã sống rất chăm chỉ, không hề mặc cảm và suy sụp vì thân thế của mình, lại càng không bởi vì sự thù địch của Túc An mà muốn nghĩ cách để đối phó với cô ta, cô chỉ học cách làm việc nhà, học kiếm tiền...
Cho dù lo lắng đi làm ở văn phòng thành phố không thích ứng được, vẫn là yên lặng nghe ngóng, hiểu rõ quy tắc liên quan.
Cô nghiêm túc chuẩn bị như vậy, lại bị người ta dễ dàng phá hủy.
Đừng nói anh rất thích cô, không nỡ nhìn cô buồn, cho dù là bạn bè bình thường, cô gái nhỏ nhà bên, biết bị ức h.i.ế.p thế này, Hàn Lặc cũng sẽ thay cô xuất đầu.
"Cần tôi hỗ trợ sao?"
Túc Miểu: "Giúp như thế nào?"
Hàn Lặc: "Tôi có biện pháp của mình."
Túc Miểu: "Lấy thế đè người bức cô ta đem công tác giao ra đây? Có phải dùng lợi ích dụ hoặc, ra giá rất cao, hoặc là sắp xếp cho cô ta ở đơn vị khác?"
Hàn Lặc nghe xong, sau nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng cũng mở miệng: "Em không thích như vậy?"
Túc Miểu lắc đầu: "Thích hay không cũng không quan trọng, chỉ là cảm thấy không đáng."
Cái này rõ ràng là thuộc về cô đấy, dựa vào cái gì mà sau khi bị người ta ác ý cướp đi, còn phải trả một cái giá lớn để lấy về?
Cô tình nguyện không cần cũng muốn cho Túc An một bài học.
Hàn Lặc: "Túc Miểu Miểu, em lại làm trái lương tâm mà an ủi tôi sao?"
Túc Miểu: "Tôi nói thật."
Hàn Lặc: "Nói xem, đừng nói với tôi, em cảm giác mình thực có lỗi với cô ta, cho nên đối với cô ta luôn nhượng bộ đến không có điểm cuối như vậy."
Túc Miểu bất đắc dĩ.
Cô ngẫm lại tại sao Hàn Lặc luôn cảm thấy cô đặc biệt dễ dàng tha thứ cho người khác. Xác thực, cô nhiều khi sẽ không chủ động cùng người so đo, nhưng trêu chọc cô đấy, một người cô cũng không buông tha, không phải sao.
Hàn Lặc có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ là tiềm thức không tiếp nhân được con người thật của cô, đem cô tô điểm thành mỹ nhân nhu nhược rồi hả?
Túc Miểu: "Phần công tác này là do anh cả cùng chị dâu dùng tiền mua, bất kể như thế nào tôi cũng phải đem tình huống cụ thể nói cho bọn họ. Anh biết không, cha vốn an bài Túc An tiếp thục học cao trung, ai biết cô ta bị ma quỷ ám ảnh luôn phải đoạt công tác của tôi, chỉ sợ là cô ta cảm thấy sau khi gạo nấu thành cơm, người trong nhà cũng không có biện pháp nào nữa, nhiều lắm là nói cô ta hai câu a."
"Tôi sẽ để cho cô ta biết rõ, cái gì gọi là vui quá hóa buồn."
Túc gia cũng ở gần đây, Hàn Lặc đưa cô đến cửa nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước khi tách ra, Túc Miểu còn tưởng rằng anh ta sẽ dặn dò mấy thứ gì đó, không nghĩ tới Hàn Lặc cái gì cũng không nói, chỉ là nhẹ nhàng sợ đầu cô.
Túc Miểu không thích người khác sờ đầu cô, luôn luôn một loại ảo giác bị người ta xem là con ch.ó nhỏ, nhưng từ trong động tác của Hàn Lặc, cô chỉ cảm nhận được thương tiếc cùng trịnh trọng, nên cũng không có lập tức tránh đi.
"Nếu có người nói không dễ nghe..., đừng nhẫn nhịn, em phải nói cho tôi biết, tôi giúp em đòi lại."
Trong lòng Túc Miểu khự lại. Trái tim lập tức đập loạn xạ, cô nhanh chóng xoay người chạy vào trong sân.
Đợi Túc Miểu vào nhà, Hàn Lặc mới thong thả mà đi về nhà.