Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 58: Ánh Sáng Thắng Lợi.
Cập nhật lúc: 2024-09-20 23:02:33
Lượt xem: 50
Lúc trước hai người mặc dù náo loạn không được tự nhiên, nhưng Hàn Lặc vẫn là đem chuyện của Túc Miểu để ở trong lòng, trở về liền tra xét văn phòng thành phố ở phố Ngô Đồng có những người nào, có người nào khó ở chung hay không.
Thuận tiện tra xét trọng tâm công tác của bọn hắn.
Nội dung công việc thường ngày cũng cơ bản giống như những gì anh đã nói trước đây, nhưng là chạm đến những khu vực không có tri thức.
Đừng nhìn văn phòng thành phố là một đơn vị nhỏ, nhưng các phòng ban lại rất đầy đủ, khoa tài vụ, khoa chính đảng xử lý tổ chức nội bộ đều có.
Bọn hắn rất ít khi cần ra ngoài đi công tác, nhiều nhất là đi thăm cơ sở để truyền kinh nghiệm cho các cơ quan thị trấn.
Mà thăm viếng, thật sự chỉ là thăm viếng mà thôi.
Sẽ không có người nào trong hệ thống mô tả một chuyến thăm viếng lại như một chuyến công tác một cách không chính xác như vậy.
"Tôi nghĩ, công tác của em có khả năng xảy ra sự cố rồi, bây giờ chúng ta lại đi."
Túc Miểu kinh ngạc, khẽ nhếch miệng: "À?"
Hàn Lặc: "Ngốc."
Túc Miểu chép miệng: "Tôi có lẽ cũng tính là đơn vị liên quan a, như vậy cũng có thể tùy tiện bị người ta lấy mất danh ngạch sao?"
"PHỐC... Em còn rất đắc ý à?"
Túc Miểu: "! ! !"
Người này lại có thể oan uổng cô.
Cô nào có đắc ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tri phủ lão gia an bài họ hàng xa đến thị trấn nào đó đem làm nhân viên công văn, còn có người sẽ ngăn cản một cách thiếu suy nghĩ sao?
Túc Miểu không biết, lúc này cô thật đúng là đã phạm vào sai lầm của chủ nghĩa kinh nghiệm, đem bầu không khí quan trường cứng nhắc ở Đại Thịnh đến những năm đầu xây dựng đất nước này, như thể chẳng phải sẽ xuất hiện sự lệch lạc trong cách lý giải sao.
Hàn Lặc: "Công tác này là chị dâu em giúp, đúng không?"
Túc Miểu gật đầu.
Hàn Lặc lại hỏi: "Lúc cô ấy làm việc này, là đơn thuần dùng danh nghĩa chính mình xử lý, hay là dùng thân phận con dâu của Túc đoàn trưởng xử lý? Là từ trong tay người khác mua đấy, hay là cường hành ép vào?"
Túc Miểu nghe một chút liền hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-58-anh-sang-thang-loi.html.]
Nghĩ về tác phong gia đình, đã có phán đoán sơ bộ, công tác ở văn phòng thành phố khả năng cao là anh cả cùng chị dâu dùng tiền mua đấy.
"Cái kia... Đi tới?"
Túc Miểu chạy về phòng ngủ thay đổi một thân áo dài quần dài, không cầm thao cái dù, mà là đội cái mũ rộng vành, đảm bảo không để lộ một tấc da nào khi ra nắng.
Hàn Lặc: "Đỏm dáng, yếu ớt."
Túc Miểu nghe anh ta lại bắt đầu trêu chọc mình, làm bộ muốn đánh, hai người vừa chạy vừa đuổi.
Đuổi đến nửa con phố, Túc Miểu thở hồng hộc mà dừng bước lại, giọng mềm mại lại ồn ào: "Không chơi, không chơi nữa."
Vừa thay đổi quần áo giờ phút này đã bị mồ hôi làm ướt, Túc Miểu âm thầm nhổ nước bọt chính mình phạm lỗi ngu xuẩn, loại tiết mục ta đuổi ngươi trốn này cô từ lúc bảy tuổi đã không chơi nữa, hôm nay thất thố đều là vì Hàn Lặc đem cô đánh lạc hướng.
Hàn Lặc đi trở về bên cạnh Túc Miểu bên, hướng cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi xấu không đi mà vươn tay: "Lên."
Ngón tay của anh ta thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da không quá trắng, là loại da màu bánh mật thường cùng ánh mặt trời tiếp xúc thân mật.
Cánh tay cơ bắp mỏng mà chặt chẽ, áo sơmi mở rộng cổ áo lộ ra lồng n.g.ự.c rắn chắc, khiến người xem tâm thần rung động.
Chính là...
Có chút xấu hổ, nhưng quái đẹp mắt đấy.
Lông mi Túc Miểu rũ xuống, suy nghĩ như con ngựa hoang thoát cương không bị khống chế, nhịn không được suy nghĩ phần eo dưới lồng n.g.ự.c có phải cũng xinh đẹp như vậy hay không.
Cô không khỏi nghi hoặc, vì sao những người khác ( thẩm mỹ ở Đại Thịnh) cảm thấy đàn ông cơ bắp rắn chắc chính là thô lỗ xấu xí, không có nét quyến rũ của quý tộc.
Rõ ràng…
So với những người đàn ông gầy như phụ nữ, Hàn Lặc tuyệt đối không xấu, đặc biệt anh tuấn.
Lại để cho người ta đặc biệt muốn kiểm tra, nhìn xem là cái cảm giác gì.
Túc Miểu đem tay để vào trong lòng bàn tay của Hàn Lặc, theo lực kéo của anh mà đứng dậy.
"Sao lại không nói gì nữa vậy hả? Mới đi hai bước như vậy liền mệt nhọc?"
Túc Miểu nhanh chóng buông tay Hàn Lặc ra, có chút gian nan mà dời ánh mắt khỏi cổ tay của anh: "Mặt trời quá lớn, phơi nắng đến cháng váng đầu."
Sợ lại để cho Hàn Lặc phát hiện mình là sắc nữ, nói xong câu này cũng không thèm liếc nhìn anh, bước nhanh đi lên phía trước.
Hàn Lặc vốn là mê mang vài giây, sau đó thấy vành tai đỏ rực của cô, một nụ cười phóng túng không bị trói buộc xuất hiện trên khuôn mặt điển trai.
Giống như... Có thể thấy ánh sáng thắng lợi rồi.