Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 414: PN Túc Mục 6
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:47
Lượt xem: 36
Nghĩ đến đây, Tu Hải Đông gọi điện thoại cho Túc Mục.
Lúc này chính là giờ nghỉ trưa, Túc Mục vừa từ căng tin trở về ký túc xá, nghe được cô ấy nói mẹ và em gái tặng một bó hoa đến bệnh viện, Túc Mục vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Đừng để ý, mẹ bây giờ là một đứa trẻ lớn tuổi, bà ấy chỉ muốn đi thăm em, không có tâm tư xấu."
"Ừm." Tu Hải Đông hôm nay không bình tĩnh như trước, hỏi: "Kết thúc công việc có thể có người tiếp nhận không? Anh về sớm một chút, giải quyết việc của cả hai chúng ta.”
Đột nhiên gấp gáp như vậy?
Túc Mục nhướng mày, trước mắt dường như có thể hiện ra thần thái của Tu Hải Đông khi nói lời này, hắn mỉm cười: "Sớm nhất cũng phải nửa tháng, em chờ anh.”
“...... Ừm.”
Tình yêu của những người đàn ông và phụ nữ trung niên nảy mầm chậm chạp, nhưng một khi một hạt giống xuất hiện, ngay lập tức trở thành một cái cây cao lớn.
Bọn họ không cần nói những lời tình cảm tê dại kia, vài câu suy nghĩ nhàn nhạt đã quấy nhiễu đối phương dâng trào.
Túc Mục nói nửa tháng, trên thực tế chỉ mất mười ngày đã hoàn toàn bàn giao công việc.
Trước khi trở về An Nam, hắn không nói cho Tu Hải Đông. Xuống xe lửa liền trực tiếp đi về phía đại viện bộ đội đường Ngô Đồng. Trong nhà ngược lại nhận được điện thoại của hắn trước, hai vợ chồng Túc Miểu đều sớm trở về Túc Gia chờ đón gió tẩy trần cho hắn.
Túc Mục vừa vào cửa, Liễu Ngọc Tú lập tức tiến lên đón lấy túi xách trong tay hắn: "Đã trở lại?"
“Trở về là tốt rồi."
Bà kích động đến lau nước mắt, Túc Mục vòng quanh bả vai bà ấy, vội vàng an ủi.
Chờ liễu Ngọc Tú bình phục lại, Túc Miểu mới mềm giọng oán giận: "Sao anh hai không mua vé máy bay, từ viện nghiên cứu đáp máy bay về An Nam cũng chỉ có ba tiếng đồng hồ, thật thuận tiện nha. Anh lại đi tàu ba, bốn ngày, cũng không ngại mệt mỏi."
“Nhìn phong cảnh ven đường không có gì không tốt."
Quan trọng nhất: "Vé tàu 220 đồng, vé máy bay là 2700, anh cũng không vội vàng."
Làm nghiên cứu đương nhiên không rộng rãi hơn người làm ăn, Túc Mục không có thói quen tiêu tiền như nước, ngoại trừ mua quà cho cha mẹ, con trai, và mấy đứa cháu gái là hào phóng, ngày thường hắn cũng rất tiết kiệm.
Túc Miểu che miệng cười: "Anh cũng không thiếu một vé máy bay kia, đúng rồi, anh đã nói với Bằng Bằng chuyện trở về An Nam chưa?”
Nhắc tới con trai, thần sắc Túc Mục càng thêm nhu hòa.
"Nói rồi, Bằng Bằng gần đây bận viết luận văn, phải đợi sang năm mới về nước."
Bằng Bằng hiện giờ đang học đại học ở một quốc gia nào đó, có học bổng du học, trong nhà đặc biệt vì hắn mà kiêu ngạo.
Túc Vệ Quốc: "Cha nghe mẹ con nói con nói đối tượng, là thật sao?”
Nói đến chính sự, Túc Mục đứng thẳng, khuôn mặt nghiêm túc: "Vâng. Cô ấy là bác sĩ phẫu thuật của Bệnh viện Quân khu, con đến thủ đô dưỡng bệnh đã gặp được, người rất tốt.”
Túc Vệ Quốc đã sớm ở trong miệng bạn già biết chuyện của bác sĩ Tu, chỉ là có chút không thể tin được. Lần này nghe được đích thân con trai thừa nhận ông mới cảm thấy có vài phần chân thật.
Nói thật, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nói với Bằng Bằng chưa? Ý kiến của nó thế nào?”
Túc Mục cười cười.
"Ba, Bằng Bằng lớn rồi, không phải là cậu bé hay khóc kia nữa, nó đương nhiên ủng hộ tất cả quyết định của con."
Kỳ thật con trai cho tới bây giờ chưa từng nói không cho hắn tái hôn, hắn không kết hôn cũng không thuần túy là vì con trai, mà là thật sự không muốn kết hôn.
"Nếu đã quyết định, khi nào con mời đối phương đến nhà chúng ta ăn cơm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-414-pn-tuc-muc-6.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Mục suy nghĩ một chút, không định ngày cụ thể: "Con thương lượng với cô ấy một chút đã."
“Được, đi, ăn cơm trước đi."
Cơm nước xong hai vợ chồng rời đi trước.
Đại khái qua một tuần, Tu Hải Đông chính thức tới cửa bái phỏng, Túc Miểu mới thấy rõ mặt chị dâu hai tương lai.
Cô không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào, rõ ràng không phải là người xinh đẹp không gì sánh được, nhưng bị ánh mắt kiên định của Tu Hải Đông nhìn, liền cảm thấy cả người cô ấy tràn ngập mị lực.
Không phải là nữ nhân dịu dàng quyến rũ, mà là cảm giác an định, đặc biệt đáng tin cậy.
Có loại cảm giác bất luận vấn đề có khó giải quyết đến đâu cũng không đáng nhắc tới.
Túc Miểu gặp qua rất nhiều người, nhưng những người phụ nữ cho cô loại cảm giác này rất ít.
Chỉ mới ánh mắt chạm nhau, hảo cảm của cô đối với chị dâu hai tương lai đã tăng lên.
Sau khi gặp ba mẹ, Túc Mục cố ý dành thời gian cùng Tu Hải Đông trở về thủ đô một chuyến gặp người nhà của cô ấy.
Giống như Túc Gia thích Tu Hải Đông, Tu gia đối với con rể Túc Mục này cũng phi thường hài lòng, phương thức bọn họ biểu đạt hoan nghênh chính là thay phiên nhau bắt mạch cho Túc Mục...
Dù sao Tu gia thiếu cái gì cũng không thiếu bác sĩ mà.
Túc Mục ở thủ đô ngây người đại khái nửa tháng, mỗi ngày đều bị dược thiện vây quanh.
Đây là yêu cầu của lão gia tử Tu gia, bọn họ chẩn đoán thân thể Túc Mục tổn thất nghiêm trọng, nên muốn dùng phương thức ăn uống trị liệu trừ bỏ một ít tật xấu trên thân thể hắn.
Vì thế, lão gia tử còn đặc biệt gọi điện thoại cho Túc Vệ Quốc.
Túc Vệ Quốc vừa nghe người Tu gia có thể giúp lão nhị điều dưỡng thân thể, vui vẻ cũng không kịp đâu.
Hận không thể nói hắn dừng tất cả công việc, ở bên kia nuôi một năm rưỡi rồi mới trở về, đáng tiếc Tu Hải Đông cùng Túc Mục đều là người cuồng công việv.
Sau khi xác định chút tật bệnh nhỏ đã không còn, hai người lập tức khởi hành trở về An Nam.
Điều đầu tiên để trở về là nhận được giấy chứng nhận.
Ngày nhận giấy chứng nhận Túc Mục mời tất cả bạn bè và người thân đến nhà hàng ăn một bữa cơm, coi như chúc mừng hai người kết hôn.
Toàn bộ quá trình không có hình thức phức tạp, khách mời nhiều nhất là nói hai câu chúc tương tự như "trăm năm tốt đẹp", tất cả đều đơn giản và hiệu quả như vậy.
"Còn rất phù hợp với tính cách của bọn họ nha."
Túc Miểu cảm thán nói.
Hàn Lặc một tay ôm eo cô, một tay xách con búp bê khủng long khổng lồ: "... Một nắm tuổi rồi mời khách, như vậy mới bình thường.”
Ngữ khí này...
Cũng rất âm dương quái khí.
Túc Miểu nghiêng đầu, đôi mắt đẹp nhìn hắn: "Sao lại một nắm tuổi, anh hai em chỉ lớn hơn anh mấy tuổi.”
Hàn Lặc nhướng mày cười ha hả.
"Một ngày lớn cũng là lớn."
Túc Miểu: "..."
Tác giả có chuyện muốn nói: Miểu Miểu: Sao đột nhiên xù lông? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người đàn ông mà tôi không biết?