Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 399: PN Túc An hoàn.
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:25
Lượt xem: 58
Cô cũng chẳng màng đến việc sau này Tưởng Đại sẽ thế nào, dù sao suy nghĩ muốn làm thị trưởng phu nhân đã mất rồi, tự bản thân cô cũng có thể kiếm tiền. Nếu sau này nó dám bắt nạt Tiếu Tiếu, cô sẽ lại trừng trị nó.
Sau khi buông bỏ được khúc mắc này, Túc An cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua thoải mái hơn trước.
Lúc đang đi làm, cô không cần phải lo lắng xem Tiếu Tiếu có khóc có nháo hay không, dù sao cũng đã có anh của con bé chơi với nó, ngày nào con bé cũng vui tươi hớn hở.
Đối với việc giáo dục Tưởng Đại, cô cũng không nhúng tay và, đều do cha mẹ chồng và Tưởng Lục phụ trách. Bọn họ quả thực đã dạy dỗ Tưởng Đại rất khá. Đứa bé này mới ba bốn tuổi đã thể hiện thiên phú không tầm thường rồi, năng lực đánh nhau đặc biệt mạnh mẽ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy trò xếp gỗ, ghép hình kia thằng bé chơi còn giỏi hơn mấy đứa bé lớn hơn nó.
Không giống như Tưởng Tiếu Tiếu, con bé chỉ biết ăn hoặc là ngủ.
Túc An nhìn hai đứa bé cũng không nhịn được thở dài, nghe nói Tiểu Ngư nhà họ Hàn trí nhớ đặc biệt tốt, chưa đến ba tuổi Hàn Lặc đã dạy con bé rất nhiều thi từ, còn có thế đếm đến hơn một trăm. Về phần Tưởng Đại, tuy thằng bé không thông minh bằng Hàn Tiểu Ngư, nhưng ba tuổi mà già dặn, số tuổi nho nhỏ nhưng ý chí đặc biệt kiên định, không dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.
Chỉ có Tiếu Tiếu của cô là ngu ngơ, ngày qua ngày giống y như chú heo Peppa, hồn nhiên cười ngây ngô.
Khiến Túc An không khỏi hoài nghi, không biết có phải bởi vì trí thông minh của mình kéo chân sau, mới khiến cho con gái ngày thường khờ khạo như thế không.
Có điều người khờ có phúc của người khờ, đứa nhỏ tinh quái trong nhà Túc Miểu cực kỳ thích chơi cùng Tiếu Tiếu.
Mỗi lần về phố Ngô Đồng, hai tiểu gia hỏa đều thích đi khắp nơi thám hiểm, chơi đến khi cả người lấm lem bùn đất mới trở về, lúc đó Tưởng Đại sẽ dẫn em gái đi rửa mặt rửa tay.
Thấy Tưởng Đại chăm sóc cho con gái mình, sự bất mãn của Túc An với thằng bé càng ngày càng nhạt dần.
Có đôi khi, cô hoảng hốt cảm giác như mình thật sự có hai đứa con.
Cô cứ ngỡ cuộc sống của mình có thể cứ bình thản trôi qua như vậy, không ngờ khi Tiếu Tiếu bốn tuổi, cô lại mang thai lần thứ hai, lần này là một cặp song sinh.
Mà vào ngày đứa bé đầy tháng, Đại Man đã lâu không thấy lại xuất hiện.
Cô ấy nói cho Tưởng Đại chân tướng, nói cho thằng bé biết, Túc An không phải là mẹ của thằng bé, mà cô ấy mới là mẹ của nó. Lời này bị Tiếu Tiếu và Tiểu Ngư nghe được, hai đứa nó lập tức về nhà mách lẻo.
Trước mặt người nhà mẹ đẻ, Túc An biểu lộ nhàn nhạt, thậm chí còn kịch liệt mắng Đại Man, ngoài miệng còn nói ước gì Đại Man đưa con đi.
Nhưng trên thực tế tâm trạng của cô lúc ấy rất kỳ quái, có loại cảm giác "Cuối cùng cũng đến" Hết thảy đều sắp kết thúc, lại có chút lo lắng, lo lắng không biết con trai có đau lòng hay không, lo lắng không biết Tưởng Lục có váng đầu đồng ý để Đại Man đưa thằng bé đi không…..
Tận lực nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, dường như bọn họ đã thực sự bồi dưỡng được tình cảm mẹ con.
Đúng là quá buồn cười.
Có lẽ là lo lắng cho con trai cả, cả người Túc An uể oải, sau khi nói chuyện một hồi thì đưa mẹ ruột và chị dâu ra ngoài, cô ngồi ngây người ở trên giường.
Không biết đã qua bao lâu, cảnh cửa nhè nhẹ bị đẩy ra một khe hở.
Túc An nghe thấy tiếng động, vô thức liếc nhìn về phía cạnh cửa, thì thấy một đứa bé nho nhỏ đứng ngoài cửa.
Khuôn mặt thằng bé buồn rười rượi, đôi mắt ngấn nước, sợ hãi nhìn cô, dường như muốn đến gần nhưng lại không dám đi vào.
Trong lòng Túc An cũng cảm thấy chua xót, cô giật giật khóe miệng, mỉm cười, vây tay gọi thằng bé: "Vào đi, con đứng ở bên ngoài làm gì? Có phải muốn đến nhìn em trai không, hai đứa nó vẫn còn đang ngủ y hệt như hai con heo lười nhỏ."
Cô giả vờ làm như không biết chuyện Tưởng Đại đã phát hiện ra thân thế của mình.
Tiểu gia hỏa giật mình, nhìn Túc An, xác nhận mẹ vẫn là mẹ của nó, không biến thành người khác, thì thằng bé mới nhe răng mỉm cười, lạch bạch chạy đến trước mặt Túc An.
Nửa thân trên bổ nhào lên trên giường, chủ động kéo cánh tay Túc An, nửa làm nũng nói: "Mẹ, mẹ đã khỏe hơn chưa?"
Túc An cười nói: "Khỏe, khỏe rồi, mẹ đã có thể bế con và em gái rồi."
Dù sao Tưởng Đại vẫn còn nhỏ, phát hiện thái độ của mẹ đối với mình vẫn không thay đổi, sự sợ hãi trong lòng thằng đã giảm đi không ít. Nó lập tức mách Tô An: "Vừa rồi có một người nói với ba ba, cô ấy mới là mẹ của con. Làm sao có chuyện đó được chứ, con rõ ràng là anh trai của Tiếu Tiếu, là con trai của mẹ, có đúng không? Vẫn là con thông minh, con không tin lời bọn họ nói, nếu như là đồ ngốc Tiếu Tiếu kia, nhất định nó sẽ tin, còn khóc bù lu bù loa nữa."
Nói xong thằng bé còn đắc ý ngẩng đầu lêm, đợi Túc An khen ngợi mình.
Túc An cũng không vạch trần lời khoác loác của thằng bé.
Không nhắc đến dáng vẻ như sắp khóc lúc đứng ngoài cửa ban nãy của nó, mà chỉ mỉm cưỡi khẽ xoa đỉnh đầu của thằng bé, khen: "Đúng thế, con trai mẹ quá thông minh. Đúng rồi, em gái con đâu?"
Biểu tình đắc ý trên mặt Tưởng đại tức khắc cứng đờ.
Vừa rồi nghe lén ba ba và người phụ nữ kia nói chuyện nó quá sợ hãi, nên đã bỏ lại Tiếu Tiếu và Tiểu Ngư một mình chạy ra ngoài viện trốn một lúc, không biết bọn họ đã đi đâu rồi.
Liệu hai người có đi khắp nơi tìm nó hay không?
Nghĩ như vậy, gương mặt tiểu gia hỏa cũng bắt đầu lo lắng, thằng bé ngẩng đầu nhìn Túc An: "Mẹ, con thật sự là con trai của mẹ đúng không?"
Túc An gật đầu: "Đúng."
Tưởng Đại: "Gạt người là chó con."
Đôi mắt Túc An mang theo ý cười: "Được, là chó con. Đại Đại, con mãi mãi là con trai của mẹ, mãi mãi là anh trai của Tiếu Tiếu và cả hai bé heo nhỏ kia. Được rồi, con đi chơi với mấy đứa Tiếu Tiếu đi."
Tưởng Đại nhận được lời cam đoan của cô thì không buồn nữa, vui vẻ đáp ứng, rồi lại chạy lạch bạch xuống lầu.
Đương nhiên hai chị em Tiếu Tiếu không bị lạc, Tiểu Ngư được cha mẹ đưa đi xem phim, còn Tiếu Tiếu chạy ra ngoài viện nhà bà ngoại.
Tìm anh chị giúp con bé tìm anh trai.
Tưởng Tiếu là đứa bé ngốc không biết giữ mồm giữ miệng là thế nào, vì thế con bé đã bô bô tiết lộ hết toàn bộ chuyện anh trai không phải là anh trai ruột mình. Bình Bình bây giờ giờ đã mười bảy mười tám tuổi, đối với những chuyện xảy ra trong nhà dì mình năm đó, cô bé vẫn còn chút ấn tượng. Nghe thấy vậy cô bé lập tức hiểu chuyện này không ổn.
Mấy đứa nhỏ đi quanh đại viện một vòng, nhưng không thấy người.
Cuối cùng, đành phải ủ rũ cúi đầu đưa bé gái mập về nhà.
Lúc về đến nhà, thấy Tưởng Đại đang đứng ở trước cổng trông ngóng, vừa nhìn thấy bọn họ, thằng bé lập tức bước đến kéo bé gái mập: "Mập mập cuối cùng em cũng về, anh còn tưởng em với Tiểu Ngư bị lạc, bị bọn buôn người lừa gạt rồi."
Bé gái mập thấy anh trai lo lắng cho mình thì cảm động, nước mắt rưng rưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-399-pn-tuc-an-hoan.html.]
Ba đứa bé chào hỏi ba mẹ Tưởng xong cũng lập tức về nhà.
Để lại hai anh em trong sân mắt lớn trừng mắt nhỏ, đợi bé gái mập cảm động xong mới nhớ tới chính sự: "Anh, anh không phải do mẹ sinh ra sao?"
Câu hỏi này......
Làm cha Tưởng đang tưới hoa ở bên cạnh, tê dại cả da đầu.
Trong lúc ông đang vắt hết óc muốn tìm cớ để lừa hai đứa nhỏ, thì nghe thấy cháu trai tràn đầy tự tin nói: "Làm gì có chuyện đấy, mẹ nói, anh là do mẹ sinh. Người phụ nữ hôm nay chính là đồ lừa đảo, nhất định là muốn đến lừa gạt con trai nhà chúng ta. Anh nói cho em biết, sau này em mà gặp phải người định lừa em như vậy, ngàn vạn không thể tin đấy nhé."
Tưởng Tiếu ngu ngơ, gãi gãi mặt rồi "A" một tiếng.
Cha Tưởng: ......"
Rất tốt, không cần giải thích, cũng không cần nghĩ biện pháp an ủi bọn chúng.
So với sự thấp thỏm trong lòng người lớn, cảm xúc của hai đứa bé đến nhanh mà đi cũng nhanh. Một đứa rất tự tin nghĩ rằng mình chính là con ruột, một đứa thì từ khi bắt đầu biết bò đã chạy theo sau m.ô.n.g anh trai, đương nhiên là anh trai nói cái gì, cô bé sẽ tin cái đó.
Bây giờ đã nhận được đáp án chính xác, hai anh em thở dài một hơi cứ như hai ông cụ non.
Bé gái mập nhớ đến lời của đồng bọn, cảm khái nói: “Nhất định là bởi vì nhà chúng ta có tiền, cho nên mới có kẻ lừa đảo tìm tới cửa."
Tưởng Đại lắc đầu, đứa bé mới có mấy tuổi mà bày ra ra dáng vẻ như lão học giả: "Là Tiểu Ngư nói à, thế nhất định là con bé đã gặp rất nhiều kẻ lừa đảo. Nhưng mà con bé giống Hàn thúc thúc như vậy, không dễ lừa đâu."
Cô bé mập ngồi chồm hổm ở ngưỡng cửa, gật đầu tỏ vẻ đồng ý với anh trai.
Nhìn thấy một màn này Túc An dở khóc dở cười.
Sau khi cho hai đứa bé ăn sữa xong, cô lập tức hóa thân thành sư tử Hà Đông: "Hai đứa các con ngồi dưới đất làm cái gì thế hả, các con không phải giặt quần áo cho nên mới ra sức làm bẩn đúng không? Nhanh nhanh đi rửa tay ăn cơm đi."
"A"
Tưởng Tiếu là một bé gái mập rất nhanh nhẹn, con bé chống tay lên đùi anh trai lấy đà đứng dậy.
Lộc cộc chạy vào phòng bếp ăn vụng.
Tính tình Tưởng Đại vồn yên tĩnh hơn một chút, nhưng có lẽ là bởi vì hôm nay đã nghe được tin tức vượt quá phạm vị chịu đựng của một đứa trẻ năm tuổi, cho nên cũng xông vào phòng bếp ăn vụng lạp xưởng với Tưởng Tiếu.
Buổi tối trước khi ngủ, Tưởng Lục tắm rửa xong đi vào phòng, việc đầu tiên là quan sát sắc mặt của Túc An.
Thấy cô bình tĩnh lạ thường, trong lòng anh ngược lại khẽ lộp bộp một cái: "Em có chuyện gì muốn hỏi à?"
Túc An ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó lại lập tức dời ánh mắt trở lại quyển tiểu thuyết trên tay, nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn nói cái gì thì cứ nói đi, cần gì phải hỏi em?"
“......"Tưởng Lục nhất thời bị chẹn hong một chút.
Từ sau khi Túc An ra ngoài làm ăn, cô đối xử với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, chắc là không còn tình cảm. Nhà máy của hắn xảy ra chuyện cô cũng rất lo lắng, cũng sẽ bày mưu tính kế khơi thông suy nghĩ cho hắn. Nhưng khi nói đến tình cảm, hắn thật sự không nhìn ra cô dành cho hắn mấy phần.
Ban đầu cô nhiệt tình thổ lộ, nói mấy lời ân ái với mình, lúc đó Tưởng Lục còn cảm thấy cô không hiểu chuyện, đầu óc ngu dốt tiểu nhân hẹp hòi, rất phiền phức.
Bây giờ thì sao, hắn cảm giác không có hắn cô vẫn rất tự tại, khiến hắn ngược lại có chút không quen.
Hôm nay Đại Man tìm tơi cửa thứ nhất là vì Tưởng Đại, thứ hai là để hắn thấy hiện tại cô xinh đẹp như thế nào, muốn hắn hối hận vì hai người không ở bên nhau, cũng có ý muốn tái hợp.
Trong lòng Tưởng Lục vốn vẫn cảm thấy tiếc nuối vì chuyện với Đại Man không thành. Nhưng hôm nay, lúc nhìn thấy Đại Man hắn mới phát hiện, có một số việc đã là quá khứ thì nên để nó trôi quá, có một số tình cảm cũng đã thật sự phai nhạt.
Lúc Đại Man ám chỉ muốn hắn và Túc An ly hôn, để một nhà ba người bọn họ đoàn tụ, phản ứng đầu tiên của Tưởng Lục là đương nhiên không được.
Sao hắn có thể ly hôn với Túc An được?
Lúc đó anh mới chợt nhận ra, Túc An đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn, hai người họ không nói yêu hay không yêu, nhưng hắn rất chắc chắn, bọn họ có thể dắt tay đi hết quãng đời này.
Nghĩ đến đây, Tưởng Lục cũng chẳng buồn kích thích khẩu vị của cô, cũng không giả vờ bí hiểm, mà nói thẳng ý đồ của Đại Man.
Túc an nhíu mày nhìn hắn: "Anh đáp ứng?"
Tưởng Lục lắc đầu, treo khăn mặt lên giá treo quần áo, rồi quay đầu sang nhìn Túc An: "Anh biết em không bỏ được Tưởng Đại, em cố chấp không chịu thừa nhận tâm tư của mình, nhưng mấy năm nay thái độ em đối xử với Tưởng Đại thế nào tất cả mọi người đều thấy cả. Mặc kệ ban đầu em cảm thấy oan ức thế nào, thì bây giờ hai người đã thật sự là hai mẹ con rồi. Nếu như anh đồng ý đưa Tưởng Đại đến chỗ cô ấy, Tưởng Đại và Tiếu Tiếu sẽ đau lòng, em cũng sẽ thương tâm, anh không thể làm như vậy."
Hốc mắt của Túc An có chút ướt át.
Cô trừng mắt nhìn, cố gắng thu lại suy nghĩ: “Anh không sợ thỉnh thoảng em sẽ giở trò, giả tạo sao?"
Tưởng Lục mỉm cười: "Đứa bé là người hiểu rõ hơn ai hết, em là người mẹ tốt, Đại Đại và Tiếu Tiếu đều rất yêu em."
Túc An giật mình, cúi đầu xuống.
Tưởng Lục còn nói: "Yên tâm đi, anh đã bàn bạc xong với cô ấy rồi, cô ấy sẽ không gặp Tưởng Đại nữa, chí ít là đến trước khi thằng bé trưởng thành, cô ấy sẽ không gặp lại Tưởng Đại."
Túc An: "Cô ấy đồng ý?"
Tưởng Lục: "Thật ra, cô ấy đã có đối tượng phù hợp, nhưng có lẽ là không cam lòng......"
Túc An hiểu.
Đại Man không cam tâm, nếu như Tưởng Lục nguyện ý tái hợp với cô, vậy cô sẽ đá người đương nhiệm gả cho Tương Lúc, nếu như Tưởng Lục không đồng ý, vậy cô sẽ kết hôn với người đàn ông kia, như vậy, Tưởng Đại đi đi theo cô ấy không bằng tiếp tục ở lại nhà họ Tưởng.
“......Ừ, cứ như vậy đi."
Cô sẽ không nói cho Tưởng Lục, thực ra cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm một người mẹ tốt, ban đầu cô đối xử với Tưởng Đại đúng là rất qua loa lấy lệ.
Nhưng nhìn đứa bé lớn lên từng ngày, lúc thằng bé mệt mỏi sẽ nằm trong ngực, sẽ giúp cô trông em gái khi cô bận rộn.
Rõ ràng thằng bé chỉ lớn hơn Tiếu Tiếu ba tháng, nhưng nó lại làm như thể mình thực sự lớn hơn một tuổi, trái tim con người làm bằng thịt, bất tri bất giác Túc An đã coi thằng bé là con ruột của mình.
Kỳ thật, cũng không có gì không tốt cả, đúng không?