Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 398: PN Túc An
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:24
Lượt xem: 32
Cô muốn cướp con gái về, thấy bé gái mập mạp vừa quay lại bên cạnh Tưởng Đại thì lập tức bổ nhào vào người anh trai cười khanh khách.
Túc An có chút thất thần, động tác khựng lại.
Một lát sau, chị Tú đẩy hai đứa bé đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Túc An mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng: "An An, Đại Đại nó......"
Túc An biết bà định nói cái gì, chẳng qua là muốn cô coi Tưởng Đại như con ruột của mình, nhưng mà cô không làm được.
Mẹ Tưởng cũng là phụ nữ, sao bà lại không biết phụ nữ để ý nhất cái gì, có điều đứa bé kia cũng đã sống ở đây rồi, bây giờ nó vẫn là một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu, có lẽ nó đã cho rằng Túc An chính là mẹ mình, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy được?
Túc An lắc đầu: "Mẹ, thật sự là con không làm được."
"An An......"
Túc An: "Mẹ nghe con nói đã, con không ghét thằng bé. Trải qua khoảng thời gian dài như vậy, con biết là mình cũng có lỗi. Bởi vì ngay từ đầu là con cưỡng cầu đoạn hôn nhân này, cho nên mới khiến cho Tưởng Lục và Đại Man chia tay, cũng do con chần chờ không quả quyết, nên mới có...... Hết thảy là do con tự tìm, con không hận Đại Man, càng không ghét Tưởng Đại, nhưng co thật sự không nghĩ......"
Những lời phía sau không nói ra miệng, nhưng mẹ Tưởng hiểu ý của cô.
Bà muốn cô đối xử tốt với Tưởng Đại một chút, không hoàn toàn là bởi vì bà đau lòng cho Tưởng Đại, mà một phẫn cũng là vì nghĩ cho Tưởng Tiếu.
Mẹ Tưởng biết người làm mẹ quan tâm đến cái gì nhất, nhưng nếu nói quá dễ hiểu chỉ sợ cô không cách nào tiếp nhận được.
Nên bà thẳng thắn nói: “An An, mẹ biết trong lòng con có khúc mắc với Tưởng Đại. Thật ra lòng dạ con không xấu, mẹ biết bây giờ khuyên con phải đối xử tốt với thằng bé là làm khó con, nhưng mẹ không hoàn toàn vì Tưởng Đại."
Tức An đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi nhíu lông mày.
Mẹ Tưởng nói tiếp: "Hai anh em chúng nó bằng tuổi nhau, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì mười năm nữa chúng nó sẽ cùng nhau lớn lên. Trẻ con không có bạn chơi nó sẽ không cảm thấy gì, nhưng nếu bên cạnh nó có bạn bằng tuổi, mà con lại không cho phép con bé chơi cùng nhau, con nghĩ xem liệu bọn trẻ có bị tổn thương không? Chờ đến lúc chúng nó năm sáu tuổi, bọn chúng ý thức được sự khác biệt trong cách người lớn đối với mình, nhất định bọn chúng sẽ tò mò lý do. Đến lúc đó con muốn nói với Tiếu Tiếu, đấy không phải là anh trai ruột của nó, mà là con của ba nó và người phụ nữ khác sao?"
Túc An chấn động.
Gương mặt cô lập tức tái nhợt.
Mẹ Tưởng: “....Còn có Tưởng Đại, mẹ và cha con rất để tâm việc dạy dỗ thằng bé. Nhưng trong lòng kỳ thật cũng sợ hãi sẽ có một ngày thân thế của nó bị bại lộ, đến lúc đó cả nó và Tiếu Tiếu đều bị tổn thương. Chúng ta không thể ngày ngày chỉ để ý đến một mình thằng bé, thay vì để Tiếu Tiếu đau lòng, Đại Đại có khả năng trở thành một đứa trẻ hư, vậy tại sao không ngăn chặn chuyện này ngay từ ban đầu?"
"Có anh trai bảo vệ con bé, dù sao cũng tốt hơn là hai anh em chán ghét lẫn nhau, con cảm thấy thế nào?"
Trong lòng Túc An cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cô cảm thấy những lý lẽ trên của bà rất có vấn đề, nhưng về mặt logic cô lại chẳng thể nào phản bác được.
Thậm chí cô còn đang suy nghĩ, nếu đã biết có nhiều tai họa ngầm như vậy, tại sao còn kiên trì muốn giữ thằng bé lại mà không đưa cho người khác nuôi.
Nhưng Tô An biết nếu hỏi vấn đề này thì rất ngây thơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-398-pn-tuc-an.html.]
Đối với cô mà nói, sự có mặt của Tưởng Đại có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bởi vì thằng bé không có quan hệ m.á.u mủ với cô. Nhưng đối với người nhà họ Tưởng, Tưởng Đại mới là người thân chân chính của bọn họ, còn con dâu? Thân thích chỉ có thể là con trai và cháu trai ruột?
Cho nên không có khả năng bọn họ sẽ đưa đứa bé đi, bọn họ chỉ có cách bắt cô thỏa hiệp.
Nếu là hai năm trước, Túc An sẽ lật bàn rời đi, nhưng bây giờ cô đã là mẹ, cô phải suy nghĩ cho Tiếu Tiếu.
Phát giác cô giao động, mẹ Tưởng an tâm hơn rất nhiều, bà rất am hiểu việc đánh một gậy cho mọt quả tảo ngọt, vì thế bà lại khuyên nhủ: "Tưởng Đại còn nhỏ, thằng bé chưa từng gặp Đại Mạn, nó chỉ biết Tiếu Tiếu là em gái mình, con là mẹ của nó. Bây giờ con đối xử tốt với thằng bé, thì sau này thằng bé cũng sẽ đối xử tốt với Tiếu Tiếu, muốn trẻ con khi trưởng thành trở thành người thế nào, không phải là đều phải nhìn vào cách người lớn dạy dỗ nó hay sao? An An, mẹ không gạt con."
Trong lòng Túc An đã ngầm đồng ý rồi, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói một câu: "Bọn chúng đẻ cách nhau ba tháng, muốn lừa gạt bọn chúng là anh em ruột cũng chẳng lừa được mấy năm."
Đến khi học cấp 2 liệu hai chúng nó có thể lí trí suy nghĩ sau khi biết sự thật không?
Người trưởng thành chưa chắc đã lý trí, bắt một đứa bé phải không não tàn thật sự là quá nghiêm khắc.
Ai ngờ mẹ Tưởng lại nói: "Con yên tâm, trên hộ khẩu chúng ta đã khai Đại Đại lớn một tuổi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt Tô An trầm xuống, tốt, bọn họ đã sớm sắp xếp xong xuôi muốn dùng nước ấm để nấu ếch xanh đây mà.
"Người trong đại viện thì sao, tất cả mọi người đều biết Tưởng Đại không phải do con sinh."
Lần này mẹ Tưởng trầm mặc hồi lâu, rồi mới nói: "Bọn họ sẽ không nói mấy lời bậy bạ trước mặt bọn nhỏ đâu. Mọi người đều là chiến hữu, hàng xóm cũ đã qua lại mấy chục năm, nếu như thực sự có người cố tình lỡ miệng, đến lúc đó rồi tính."
Túc An hừ một tiếng.
Nhưng không nói năng gì nữa.
Thật ra đàn ông làm càn không sạch sẽ cô chẳng thèm để ý, con cái...... Nuôi thì nuôi đi, hi vọng thằng bé sau này che chở cho bé con mập mạp nhiều một chút.
Đương nhiên, Túc An cũng không nghĩ Tưởng Đại sẽ thật sự trở thành một người anh trai tốt, so với việc Tưởng Đại không hắc hóa, cô càng lo lắng không biết khi trưởng thành bé con mũm mĩm có bóng ma tâm lý không hơn.
Tình cảm vợ chồng giữa cô và Tưởng Lục đã nhạt, nhưng thân làm cha mẹ cho dù có đóng cửa lại đánh nhau ầm ĩ thì cũng vẫn sẽ hy vọng có thể bình thản thể hiện sự hòa ái duy trì hình tượng vợ chồng ân ái trước mặt các con.
Mẹ Tưởng đã bắt được cái xương sườn mềm của cô để thuyết phục.
Sau khi chị Tú đưa hai đứa bé về, Túc An vô thức muốn bước đến ôm con gái, nhưng lúc đến gần cô lại bắt gặp đôi mắt ướt át và sự khát vọng trong đôi mắt của thằng bé, cô dừng một chút, mỗi tay ôm một đứa.
Vừa đặt hai đứa trẻ xuống chiếc chiếu mà bọn chúng vẫn hay chơi, Tưởng Đại lập tức soàn soạt leo lên đầu gối của cô, quấn quýt dựa vào cô gọi: "Mẹ mẹ."
Nói thực ra, lúc này tâm trạng của Túc An rất phức tạp, khó có thể diễn tả thành lời.
Chần chờ một lát, cô mới khẽ xoa đỉnh đầu Tưởng Đại: "Ngoan."
Tưởng Đại rất thông minh, nghe thấy Túc An khen nó, nó lập tức dướn nửa thân trên lên quay đầu cấp tốc bò đến bên cạnh Tưởng Tiếu, dùng hết toàn bộ sức mạnh b.ú sữa mẹ đẩy em gái béo đến trước mặt Túc An, bé gái mập mạp bị đẩy thì rất vui vẻ, khoa tay múa chân, cười khì khì với Túc An.
Túc An nhìn hai anh nhà này, đột nhiên thoải mái nở nụ cười.
Được rồi, cứ như vậy đi.