Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 369: Suy nghĩ thay
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:31
Lượt xem: 23
Khó trách chướng mắt nhà xưởng cũ ở phố Tiểu Nam, nơi này quả thật lớn hơn rất nhiều.
Vừa vào cổng nhà máy, đôi chân bước trên con đường bê tông hoàn toàn mới, đi bộ khoảng mười phút mới đến khu thiết bị, khu thiết bị ước chừng rộng bằng hai nhà máy cũ, khu văn phòng ở bên tay phải khu thiết bị, trên tầng hai.
Khu văn phòng đi thêm một đoạn nữa là căng tin, phía trước căng tin có hai sân bóng rổ, bốn bàn bóng bàn, chéo là một tòa nhà chưa hoàn thành.
Ánh mắt Trịnh Quốc Bân kích động, lại có chút không thể tin được: "Túc Miểu, tổng giám đốc Túc, tòa nhà kia là?”
Túc Miểu: "Ký túc xá.”
"Nơi này cách xa thành phố một chút, để cho công nhân mỗi ngày dành hai ba tiếng đồng hồ đi đường thật sự lãng phí thời gian. Tôi nghĩ rằng nhà máy có nhiều không gian trống, vì vậy tôi đã xây dựng một tòa nhà ký túc xá cho tất cả mọi người để sử dụng.”
Đôi mắt của Trịnh Quốc Bân sáng lên.
Thật tốt khi có một ký túc xá.
Ở giai đoạn này, người dân không chỉ thiếu ăn thiếu mặc, mà nhà cửa càng thiếu. Ngay cả khi ký túc xá là của nhà máy, quyền sở hữu không thuộc về riêng bọn họ, nhưng có một nơi để sống sẽ làm cho mọi người cảm thấy yên tâm.
Nhìn bên ngoài xong, hai người trở lại khu thiết bị nhìn thiết kế bên trong.
Trịnh Quốc Bân nhìn xưởng cao hơn và thoáng hơn, thật sự không cảm thấy có gì không đúng chỗ, ông ta nhìn Túc Miểu với vẻ ngưỡng mộ, đến lúc này, ông ta mới có loại cảm giác ngựa đi ngàn dặm cuối cùng gặp được Bá Nhạc, muốn lập tức buông tay ra làm một trận lớn.
Sau khi từ thôn Châu Bảo trở về, Trịnh Quốc Bân đều ở trong trạng thái phấn khích.
Bà vợ nhìn ông ta mặt mày hồng hào tươi sáng, không còn thấy vẻ mất mát trước khi ra ngoài, thì kinh ngạc: "Ông đi ra ngoài một chuyến, là uống m.á.u gà, hay uống thuốc bổ nhân sâm?”
Trịnh Quốc Bân cởi hai cúc trên cùng của áo sơ mi ra, cười nói: "Gặp họa được phúc rồi.”
Bà vợ nghe vậy thì hưng phấn nắm lấy tay ông ta: "Đồng chí nhỏ đó thật sự đã thuê ông quản lý nhà máy, ông không cần phải nghỉ hưu nữa sao?”
Trịnh Quốc Bân gật đầu và sửa lại cách nói của vợ: "Ừm, sau này phải gọi đồng chí nhỏ là tổng giám đốc Túc, tuổi không lớn, nhưng mạnh mẽ và quyết đoán. Đáng tiếc, cô ấy không muốn giữ lại tất cả mọi người trong nhà máy.”
Ông ta đang phát biểu cảm khái, ai ngờ bà vợ lại mắng ông ta không ốm mà hay rên rỉ.
"Đồng chí nhỏ người ta làm sai ở đâu, không thể thuê những kẻ thích câu giờ trong khi làm việc, ông nghĩ lại xem mấy người bất tài trong nhà lão Đường, tất cả đều đến nhà máy làm việc, ba ngày trốn việc, hai ngày lại lười biếng, loại người này có thể tạo ra lợi nhuận cho nhà máy sao? Họ có thể làm gì ngoài việc lấy không tiền lương? Lão Trịnh, tôi nói một câu biết ông sẽ không thích nghe, ông chính là thiếu phần "tàn nhẫn" này, nên mới để cho nhiều sâu mọt tồn tại trong nhà máy, ôi, ông đừng trừng mắt nhìn tôi, ông thấy tôi nói có đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-369-suy-nghi-thay.html.]
Trịnh Quốc Bân uất ức.
"Tôi không trừng bà."
"Bà cũng không phải không biết, lão Đường và lão Hà đều thích đối nghịch với tôi, đám sâu mọt này tôi biết nhưng có thể xử lý được sao?"
Người vợ bĩu môi, biết những gì ông đang nói là sự thật.
Nhà máy cũng không khác gì một quan trường nhỏ, ai cũng muốn đè ép đối phương để lên ngôi, điều bọn họ quan tâm không phải là nhà máy có thể sống sót hay không, có thể lớn mạnh hơn hay không, mà chỉ quan tâm tới vị trí dưới m.ô.n.g họ.
Có lẽ ai cũng không nghĩ tới, dưới làn sóng cải cách cuồn cuộn này, nếu không nghĩ tiến bộ, sẽ bại trận nhanh như vậy.
Nếu họ biết sẽ có ngày này, không biết họ có làm những chuyện chậm trễ nữa hay không.
"Lúc trước ông kéo dài cùng người khác nói chuyện điều kiện chính là tự chuốc lấy khổ, hoàn toàn là tốn công vô ích, ông cũng không biết vợ lão Đường nói về ông như thế nào, nói ông lợi dụng chức quyền giám đốc mưu lợi cho mình đó! Đến khi tin tức ông đến nhà máy mới làm việc truyền ra ngoài, còn không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trịnh Quốc Bân đen mặt: "Tôi cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.”
Ông không lấy một chút xu của nhà máy, cho nên bọn họ có nói như thế nào, tay ông đều sạch sẽ.
Bà vợ không biết làm gì với ông.
Ông đã ương ngạnh cả đời, đến tuổi này còn có thể trở nên khéo léo sao?
Ông không muốn, vậy thì bà sẽ nghĩ thay.
"Tôi nghĩ tin tức này ông phải giấu kín trước, nếu không nhà chúng ta sẽ yên ổn."
“...... Bà suy nghĩ quá nhiều, tất cả mọi người đều bị sa thải, họ có thể làm gì khác?”
"Nếu như bọn họ biết ông được đồng chí nhỏ tuyển làm giám đốc nhà máy, mấy người lão Đường còn không tới cửa tìm ông nói chuyện sao, đến lúc đó ông định ứng phó thế nào? Không thể đưa tất mọi người đến làm ở nhà máy mới. Lão Trịnh, ông cũng nói đồng chí nhỏ kia là người có tính toán, vậy khẳng định không chấp nhận loại người chuyên giở giọng quan như Lão Đường. Người ta bỏ rất nhiều tiền để mua nhà máy, chẳng lẽ tiếp tục cho phép người ta vào cửa sau sao? Đừng hồ đồ.”
Trịnh Quốc Bân thở dài một tiếng.
An ủi: "Bà yên tâm, tôi hiểu."