Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 365: Bị theo dõi

Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:25
Lượt xem: 26

Đúng như Túc Miểu dự đoán, trải qua chuyện này, Vu Minh Á hoàn toàn đoạn tuyệt với gia đình mình.

Cô ấy càng ngày càng quả quyết, chỉ mất nửa ngày để sắp xếp chỗ ở trong tương lai, lại mời một người thím ban ngày đến bệnh viện chăm sóc Nha Nha, cô ấy thì trở về cửa hàng làm việc.

Sau giờ làm việc, cô ấy lại vội vã đến bệnh viện để trông nom con gái mình.

Bởi vì biết ơn Túc Miểu nên so với trước kia, Vu Minh Á càng thêm chăm chỉ hơn.

Còn nghĩ ra phương pháp lấy số tiền tiêu dùng làm tiêu chuẩn phân chia, cấp thẻ hội viên với các cấp độ khác nhau cho khách hàng, ngắn ngủi trong hai tháng đã làm cho hiệu suất của hai cửa hàng tăng thêm 20%.

Mà hai tháng này, Phùng Vân Chi vẫn muốn tìm phiền toái cho Túc Miểu, nhưng cô ta còn chưa kịp làm điều ác thì chân lại bị thương.

Lần này vết thương không còn huyền bí như trước.

Có người không cẩn thận đạp cô ta một cái, chỉ là trên đường cái người tới người đi, cô ta căn bản không thấy rõ đối phương là ai.

Cuối cùng chỉ có thể trách mình xui xẻo.

Mãi cho đến ngày cưới của Thẩm Mãnh, Phùng Vân Chi mới gặp lại Túc Miểu.

Bên cạnh cô là người đàn ông có thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn.

Khóe miệng người đàn ông mỉm cười, trong n.g.ự.c ôm một cô bé rất dễ thương.

Cô bé kia mặc quần yếm đáng yêu, n.g.ự.c thêu hình con chim là hoa văn cầu phúc thường thấy ở Đại Thịnh, tròng mắt đảo quanh tò mò nhìn cô dâu chú rể.

Thật là một gia đình ba người hạnh phúc!

Phùng Vân oán hận nhìn chằm chằm Túc Miểu, mỗi lần Túc Miểu cười một cái, biểu tình của cô ta lại lạnh một phần.

Thấy hình ảnh một nhà ba người thân mật và yêu thương, Phùng Vân Chi ghen tị, phẫn nộ, nhưng cô ta nhớ tới người đàn ông kia không chút thương hoa tiếc ngọc, ra tay tàn nhẫn vô tình, nên không trực tiếp xông tới vạch trần thân phận của Túc Miểu.

Mà là thành thật nằm úp sấp.

Cô ta đang chờ Túc Miểu tách ra khỏi người đàn ông đó.

Đáng tiếc cho đến khi hôn lễ chấm dứt, một nhà ba người kia vẫn ở bên nhau, cô ta không tìm được cơ hội bắt Túc Miểu, đối phương đã chào tạm biệt rời đi.

Cô ta tức giận đến mức trốn trong phòng đập nát mấy cái chén, cuối cùng vẫn để cho cô chị gái chịu trách nhiệm.

Dù sao tim đối phương không tốt, trong nhà cũng không ai dám kích thích cô ấy, lấy cô ấy làm cái cớ cũng sẽ không có người đi hỏi người bệnh.

Cái kẻ ốm bệnh kia còn cảm thấy cô ta đáng thương, còn cần cô ấy chiếu cố đấy?

Vân Mộng Hạ Vũ

A.

Cô ấy cũng xứng đáng thương cảm cho cô ta??

Thật ngu ngốc!

Túc Miểu cảm thấy mấy ngày nay có chút kỳ quái, cô vừa ra khỏi cửa sẽ cảm giác sau lưng có người nhìn chằm chằm mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-365-bi-theo-doi.html.]

Kiểm tra hai lần, cũng không thấy người khả nghi gì.

Cô cẩn thận suy nghĩ một lần, thật sự không nhớ nổi gần đây mình đắc tội với ai, nên nói chuyện này với Hàn Lặc.

Cô lo lắng Hàn Lặc trong lúc vô tình đắc tội với người khác, đối phương nhìn chằm chằm vào kẻ yếu hơn là cô và Hàn Tiểu Ngư.

Rốt cuộc, công ty hiện tại càng ngày càng lớn, điện thoại di động vừa ra mắt đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.

Tiền kiếm được, tên cũng được biết đến.

Không chỉ các tờ báo và đài truyền hình của An Nam phát sóng tin tức liên quan đến công ty, ngay cả các tờ báo thủ đô cũng đã đến để phỏng vấn Hàn Lặc.

Hàn Lặc đã trở thành đại diện của các doanh nhân trẻ.

Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập.

Bởi vậy, những thương nhân và nhà đầu cơ tìm kiếm lợi nhuận đó kéo đến đông như ruồi nhặng nhìn thấy thịt.

Không chỉ có người trong nước muốn nhúng tay vào chia sẻ một chén canh, thời gian trước còn có công ty công nghệ TSK nào đó của Mỹ muốn rót vốn vào công ty công nghệ. Hàn Lặc nghiêm túc suy nghĩ kỹ, cuối cùng cho rằng trong đó chôn quá nhiều b.o.m mìn, ẩn chứa nguy hiểm quá lớn nên từ chối.

Nhưng đối phương hình như vẫn chưa hết hy vọng, tìm mọi cách để xây dựng mối quan hệ với Thẩm Mãnh, còn đang cố gắng thuyết phục Hàn Lặc.

Ngay cả một số người trong chính quyền thành phố cũng giúp đỡ khuyên nhủ.

Túc Miểu hoài nghi, có phải nhóm người đó không thực hiện được mục đích nên muốn xuống tay với cô để nắm lấy Hàn Lặc.

“...... Anh nghĩ em đoán đúng không? Có phải những người có quan hệ cạnh tranh với anh đang theo dõi em không?”

Hàn Lặc suy nghĩ một chút, không lắc đầu nói không phải, cũng không gật đầu.

Mà là trấn an vỗ vỗ bả vai cô: "Không có việc gì, em nên làm gì cứ làm, anh sẽ tìm người nhìn chằm chằm.”

Túc Miểu vẫn có chút sợ hãi: "Thật sự không sao chứ? Em là một cô gái nhỏ yếu đuối dễ bị bắt nạt như vậy, đánh không lại người khác đâu."

Đừng thấy cô cao, tay chân cũng không có sức mạnh gì.

Đừng nói tay không chiến đấu với người khác, ngay cả chạy trốn cũng không chắc chạy vượt qua người ta. Túc Miểu có chút hối hận vì sao mình không rèn luyện thể dục nhiều, chân dài như vậy không luyện ra chân chạy như bay thật sự là đáng tiếc.

Hàn Lặc hồi lâu không hé răng, một lát sau mới tùy ý an ủi: "Không sợ, không ai dám động vào em. Nếu em cảm thấy tiếc nuối, về sau để cho Tiểu Ngư luyện thêm cả phần kia của em, để cho con gái của chúng ta một người đánh mười người.”

Túc Miểu: "..."

Hối tiếc cái quỷ!

Cô thực sự lo lắng.

Phương thức an ủi này thật sự quỷ tài mới có thể nghĩ ra.

Đáng thương cho Tiểu Ngư, vừa mới biết đi cha ruột đã tưởng tượng con bé một người đánh mười người.

Cô nhìn con gái đang ngủ say, trên mặt lộ vẻ đồng tình.

Loading...