Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 364
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:24
Lượt xem: 28
Trên thực tế Phùng Thúy Thuý quả thật coi trọng Tiết Hàm Nhật.
Tiết Hàm Nhật có khuôn mặt giống hệt thế tử của An Bình Vương.
Nhưng mấy tháng này chân bị thương thật sự không phải khổ nhục kế của cô ta.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ lần đầu tiên bị người đàn ông đáng sợ kia đánh gãy tay chân, thân thể của cô ta giống như xảy ra vấn đề. Tay chân còn chưa tốt lên, vài ngày sau đã bị gãy xương một lần nữa, cô ta đến bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói rằng cô ta bị gãy xương dó quán tính.
Phùng Vân Chi đã quen với thủ đoạn trong gia đình, ở phương diện âm mưu quỷ kế này cảm giác rất nhạy bén, ý thức được có vấn đề nên chạy thêm mấy bệnh viện, kết quả mỗi bác sĩ đều nói cho cô ta biết như vậy.
Hơn nữa tứ chi không lành lặn, ngũ cốc cũng không phân biệt được, bên người lại không có người hầu để sai sử, cô ta nhất thời giống như con cua bị dỡ chân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ có thể mặc cho người ta cắn xé.
Cũng may cô ta lại gặp được thế tử An Bình Vương, Phùng Vân Chi cảm thấy mình có thể đến, vậy thế tử cũng có thể tới.
Bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, nốt ruồi trên sống mũi Thế tử cũng có, nhất là tư thái phong độ nhẹ nhàng kia lại càng không ai có thể bắt chước, cô ta nhận định Tiết Hàm Nhật chính là chuyển thế của Thế tử An Bình, Vương Trì Dung.
Kiếp trước cô ta không gả được cho Trì Dung, đời này cũng phải gả cho Tiết Hàm Nhật.
Nhưng trước khi lập gia đình, cô ta phải cho Túc Miểu đẹp mặt.
"Cô cố ý lừa gạt tôi? Bệnh viện các cô chỉ có một cái cửa lớn để đi ra ngoài, bác sĩ Tiết không đi qua đại sảnh, chẳng lẽ anh ấy tự nhiên biến mất?”
Y tá nghe ra những lời nói mủa mai của cô ta, vẻ mặt không vui.
Giọng điệu hung hăng cũng trở nên lạnh lẽo
“...... Ai biết được.”
Phùng Vân Chi: "Rất tốt, tôi nhớ kỹ cô.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào y tá trong một thời gian dài, tức giận đi về phía văn phòng chỉnh hình.
Hai phút sau, cô ta lại xuất hiện ở đại sảnh bệnh viện, tức giận nhìn chằm chằm tầng hai, tựa như có thể xuyên thấu qua cầu thang nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Túc Miểu.
Tất cả những điều này Túc Miểu không biết.
Ai có thể nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, Túc Thanh Tuyết lúc trước mua chuộc người hầu bên người cô, trộm đi khăn thêu mà cô thường dùng?
Ai có thể nghĩ tới, ở chỗ như bệnh viện cũng bị Phùng Vân Chi đụng phải, cô ta còn thông qua khăn tay của cô mà nhận ra cô.
Nếu cô ta thay đổi thành một người thận trọng hơn, nhìn thấy những thứ tương tự có thể nghi ngờ điều tra.
Nhưng Phùng Vân Chi vốn là đại tiểu thư bị chiều hư, nhìn ai khó chịu sẽ để cho tay sai đối phó, kỳ thật mạch não vô cùng đơn giản.
Nhưng mà có đôi khi, mạch não đơn giản mới không nghĩ phức tạp như vậy, trùng hợp đi thẳng đến vấn đề cốt lõi.
Cô ta nhận định thân phận của Túc Miểu.
Mà giờ phút này, hai vợ chồng Túc Miểu rốt cuộc cũng đến phòng 207, nhìn thấy tình hình của Nha Nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-364.html.]
Cùng là người làm mẹ, thấy hoàn cảnh bi thảm của Nha Nha lập tức làm cho cô nghĩ đến tình cảnh Tiểu Ngư bị bóp cổ đến ngạt, chợt sinh ra lòng trắc ẩn mãnh liệt.
Cô lấy tiền ra đưa cho Vu Minh Á.
"Nếu không đủ thì cứ nói với tôi, chữa bệnh cho đứa trẻ là quan trọng nhất."
Vu Minh Á cảm động đến không biết nên nói cái gì, do dự mấy giây vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Túc Miểu vừa nghe, vui mừng khôn xiết.
Cười nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, bất quá, chế độ suốt đời không khỏi quá dài, lấy mười năm làm giới hạn đi. Mười năm sau, tuỳ cô muốn nhảy việc sang nơi khác làm việc hay tiếp tục theo tôi đều được, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng.”
Cô không muốn mình quá mệt mỏi, tất nhiên phải bồi dưỡng mấy người quản lý hợp với ý mình.
Đến nay Vu Minh Á đã thể hiện rất tốt.
Nếu cô ấy tự mình đề xuất, Túc Miểu cũng sẽ không từ chối một cách đạo đức giả.
Nhưng mà, cô tuyệt đối không có ý ép buộc Minh Á.
"Cô yên tâm, chúng ta chỉ ký một hợp đồng lao động mà thôi, cô cũng không bán mình cho tôi, tôi cũng sẽ không lấy hợp đồng này khấu trừ tiền lương mà cô xứng đáng nhận, không đưa ra các yêu cầu khác ngoài công việc."
Lời này nói với Minh Á, cũng để an ủi cô gái đang lo lắng bên cạnh chị gái.
Vẻ mặt "chị muốn bán mình" của cô gái khiến Túc Mân dở khóc dở cười.
Hốc mắt Vu Minh Á nóng lên, cảm kích nhìn Túc Miểu: "Bà chủ, tôi không lo lắng, đến cửa hàng làm việc là quyết định chính xác nhất mà tôi đã đưa ra.”
Nếu không, lúc này ngay cả viện phí cũng không trả nổi.
“...... Ngày mai tôi muốn nghỉ một ngày được không ạ?”
Sợ Túc Miểu cho rằng mình được một tấc lại tiến một thước, Vu Minh Á không giấu diếm tình cảnh khó xử của mình.
Túc Miểu đồng ý.
Lại cười an ủi vài câu rồi mới tạm biệt: "Trong nhà còn có con nhỏ, chúng tôi đi về trước, cô phải lấy lại tinh thần phấn chấn, như vậy mới có thể chống đỡ một mảnh trời cho người nhà mình.”
Vu Minh Á gật đầu.
Túc Miểu cũng không sợ cô ấy cầm tiền bỏ chạy.
Ánh mắt nhìn người của cô cũng không tệ lắm.
Điểm yếu của Vu Minh Á chính là con gái và em gái, vì bọn họ, cô ấy nhất định sẽ bán mạng làm việc để báo đáp ơn nghĩa của cô.
Con người, miễn là đôi mắt sáng và trái tim trong sạch sẽ không thể sống một cuộc sống tồi tệ mãi được.
Cô tin rằng Vu Minh Á sẽ sớm đứng lên từ hoàn cảnh khó khăn của mình.