Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 362: Em không học nữa

Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:21
Lượt xem: 21

Tại bệnh viện, các bác sĩ đã làm sạch vết thương cho cô bé bảy tuổi, và sau đó làm điều trị bù nước qua tĩnh mạch để tránh bị sốc.

Vu Minh Á cố gắng đứng ở bên cạnh, em gái đỡ cô ấy, hai chị em nhìn Nha Nha bị vỡ vết phồng rộp và bôi thuốc mỡ, khó chịu đến mức không nói nên lời.

Không biết sau bao lâu, bác sĩ cuối cùng cũng dừng lại.

"Bỏng đầu tiên nên dùng nước lạnh rửa, con gái cô vì kéo dài một chút, cho nên tương đối nghiêm trọng. Hiện tại không rõ cô bé có để lại vết sẹo hay không, nếu để lại sẹo, còn cần phải làm chút tiểu phẫu.”

Vu Minh Á tay siết chặt: "Phẫu thuật có tốn kém không, bác sĩ?”

Bác sĩ nhìn vào cách ăn mặc của hai chị em.

Trên quần áo Vu Minh Á in hai con búp bê mập mạp, không kịp thay đồng phục làm việc.

Bác sĩ: "Không rẻ."

Vu Minh Á tâm tình chán nản, nhưng rất nhanh cô ấy lại phấn chấn trở lại, miễn cưỡng giơ lên khóe miệng: "Cám ơn bác sĩ.”

Y tá đẩy đứa bé lên phòng bệnh cùng tầng, chị em Vu Minh Á lại kéo bác sĩ hỏi về kiêng kỵ và chuyện đổi thuốc, hỏi xong hai người trở lại phòng bệnh.

Hai chị em ngồi cạnh nhau, tâm trạng trầm xuống như nhau.

“...... Chị ơi, em không học nữa, em cũng đi làm việc được không?”

"Nói nhảm! Em có thể kiếm được bao nhiêu đồng từ công việc của em? Em hãy chăm chỉ đọc sách, chị nuôi được em cùng Nha Nha.”

“Nhưng mà…"

"Không có nhưng gì cả, thành tích học tập của em tốt thì chị sẽ vui vẻ, chờ sau khi thi đại học em muốn tìm việc làm, chị không ngăn cản em."

Vu Minh Á không có ý định bảo vệ em gái mình chặt chẽ, con nhà nghèo không có tư cách ngây thơ hồn nhiên.

Nhưng chuyện có nặng nhẹ, trước mắt quan trọng nhất vẫn là thi đại học để có thể vào học một trường tốt.

Vu Nặc Á do dự, một lúc mới nói: "... Dạ.”

"Chị, bà chủ của chị thật sự có thể cho chúng ta mượn tiền sao? Chẳng may chị ấy không tin chúng ta có thể trả lại, chị... Có ảnh hưởng đến công việc của chị không?”

Vu Minh Á lắc đầu.

"Chúng ta không mượn vô ích, chị sẽ ký giấy vay nợ. Chị nghĩ rằng, chị sẽ ký một hợp đồng suốt đời với bà chủ và tiền vay sẽ được khấu trừ từ tiền lương của chị.”

Cô ấy vốn tưởng rằng ở bệnh viện nghỉ ngơi tốn mấy trăm là đủ rồi, nhưng nhìn biểu tình của bác sĩ khi nói phí phẫu thuật, sợ là không rẻ như vậy.

Vết thương của Nha Nha tốt nhất không nên kéo dài, chỉ là không biết nếu cô ấy muốn bán mình cho Baby xinh đẹp, bà chủ có chịu nhận cô ấy hay không.

Vu Minh Á cắn môi, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

......

Trước cổng bệnh viện, chiếc xe màu trắng phá tan bóng đêm, chậm rãi dừng lại.

Hai bóng người một cao một thấp xuống xe.

"Khoa da liễu, khoa da liễu..."

Khoa da liễu đâu? Bệnh viện này không làm biển báo hiệu sao.

Túc Miểu nhìn xung quanh, tìm tầng da liễu.

“Ngốc!” Hàn Lặc đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéo người đi về phía quầy dịch vụ: "Hỏi một câu là biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-362-em-khong-hoc-nua.html.]

Buổi tối bệnh viện vốn không có nhiều người, lại là cô bé bị bỏng nặng, y tá trực chắc chắn có ấn tượng.

Quả nhiên, hai người chỉ nhắc tới, y tá đã phản ứng lại: "Tìm được, Tống Mạn, người nhà Vu Minh Á, phải không? Trong phòng 207.”

Túc Miểu: "Cảm ơn.”

"Không khách khí."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Lặc thấy cô đi rất nhanh, trên mặt, cổ đều đổ mồ hôi, từ trong túi lấy khăn tay ra đưa cho Túc Miểu: "Đi chậm một chút. Đã đưa đến phòng bệnh rồi cũng không vội vàng một lát, lau mặt trước đã.”

Vợ anh là một người rất thương người và tốt bụng.

Chỉ cần người không đắc tội với cô, cho cô cảm giác không tệ tìm tới cửa cầu cứu, trong phạm vi năng lực của cô, cô đều nguyện ý giúp đỡ.

Bản thân Hàn Lặc không thích xen vào việc của người khác, nhưng lại thích cô như vậy, cũng hy vọng có thể bảo vệ sự thiện lương của cô.

Túc Miểu tiếp nhận khăn tay lau trán, quay đầu nói chuyện với Hàn Lặc.

Khóe mắt hình như thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô lập tức xoay người nhìn, chỉ nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ trẻ tuổi.

Không béo không gầy, chiều cao bình thường, tư thế đi bộ dường như hơi cứng nhắc.

Cô nghĩ, có lẽ là bệnh nhân chân không tiện.

Túc Miểu không nhìn nhiều, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Hàn Lặc.

Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, lo lắng lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, lần này người nọ đúng lúc nghiêng người, Túc Miểu chỉ liếc nhìn cằm cô gái, vẫn cảm thấy bộ dáng giống như đã gặp qua.

Đó là ai vậy?

Cô đã bị Hàn Lặc dắt đi đến góc cầu thang.

"Nhìn cái gì?"

"Nhìn kìa..."

Túc Miểu đột nhiên không biết nói gì: "Không có gì.”

Cô cũng không biết vừa rồi vì sao mình lại muốn xác nhận người kia là ai, chỉ cảm thấy không thoải mái, có loại cảm giác tóc gáy dựng thẳng lên.

Thật kỳ lạ.

"Đi thôi, đi xem tình huống gì, sau khi đưa tiền cho bọn họ, chúng ta sẽ nhanh chóng về nhà. Tiểu Ngư không thấy em, chắc lại không muốn ngủ.”

Túc Miểu gật đầu, thuận miệng ừ một tiếng: "Anh vừa nói đến con bé, em lại muốn thở dài.”

Nghĩ đến bộ dáng cố chấp của con gái, không biết giống ai, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu!

Không còn tâm tư suy nghĩ về người đó là ai nữa.

Khi hai người hoàn toàn biến mất ở đầu cầu thang, người phụ nữ đưa lưng về phía cô chậm rãi xoay người.

Khuôn mặt đầy biểu cảm không thể tin được.

Trong đôi mắt dâng lên sự điên cuồng: "Túc Miểu, hóa ra là cô!”

"Thì ra, cô thật sự cũng tới! Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa tôi đã bị cô lừa gạt.”

Cô ta tuyệt đối không có nhìn lầm, loại hoa văn trên khăn tay cô ta chỉ thấy qua trên thêu phẩm của Túc Miểu.

Loading...