Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 361: Anh đi cùng em
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:20
Lượt xem: 23
Bà ngoại còn cùng con bé chơi đùa, giúp con bé đi bắt cá, Túc Miểu cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Vừa có ý ôm bé con đi, cánh tay gầy gò kia của con bé túm lấy mép vại không buông, giọng non nớt làm nũng: "Mẹ ơi, chơi…".
Cuối cùng vẫn là cô tức giận mới hù dọa được Tiểu Ngư, mạnh mẽ mang cô bé ham chơi nghịch ngợm về nhà.
Khi hai mẹ con trở về, Hàn Lặc đã trở về, cô bé vừa nhìn thấy ba thì bũi môi, hùng hổ cáo trạng.
Túc Miểu trợn trắng mắt: "Lòng dạ hẹp hòi, ghi hận! Anh xem trên người con bé ướt thành cái dạng gì, vừa đến bên kia đã giống như mọc rễ trên bể cá, anh lo dạy dỗ con bé đi.”
Hàn Lặc bật cười.
Không nể mặt mà nói: "Lòng dạ hẹp hòi cũng tốt, giống như em vậy.”
Túc Miểu: "... Anh ít đùa giỡn đi.”
Hàn Lặc vẫn cười: "Nếu không, trong nhà cũng nuôi một bể cá.”
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Túc Miểu lườm anh một cái, lại nhìn Tiểu Ngư đang vụng trộm nhìn cô: "Bể cá ở nhà bà ngoại con bé đã nhớ thương, nếu như ở sân nhà mình có, anh đoán xem con gái anh sẽ nằm đó chơi không dậy luôn, chơi đến đói, chơi đến mệt mỏi, đến lúc đó sẽ phiền c.h.ế.t chúng ta.”
Con bé thấy cáo trạng không được phản ứng, ôm chân Hàn Lặc lại đứt quãng nói một lần, nói xong chờ mong nhìn baba, trông cậy vào ba an ủi mình.
Bộ dáng hung dữ này, nhìn thấy hai người không hẹn mà cùng bật cười.
Túc Miểu vừa tức giận vừa buồn cười.
Kéo con gái ra khỏi chân Hàn Lặc, xách con bé vào phòng tắm: "Đi, tắm đi. Hàn Tĩnh Ngọc, con ngửi mùi hôi thối trên người con đi, con không phải là bảo bảo ngoan, bây giờ con là bảo bảo thối.”
"Không phải, không phải..."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Con chính là."
"Không phải !!!"
"Đừng la hét, mẹ sẽ đánh con."
“......”
Hàn Lặc đuổi theo đi hỗ trợ, hai vợ chồng vừa mới pha nước xong, điện thoại trong phòng vang lên.
Túc Miểu dừng động tác, ngước mắt nhìn Hàn Lặc một cái: "Anh đi nghe.”
Hàn Lặc thở dài, bất đắc dĩ lại nuông chiều cảm khái nói: "Ôi, anh chính là công nhân của lâu dài của em và Hàn Tiểu Ngư, chuyện gì cũng để anh làm. Túc Tiểu Meo buổi tối em phải dỗ dành anh thật tốt.”
Mí mắt Túc Miểu cũng không chớp một cái.
Mỗi lần muốn giở trò đồi bại, anh đều tìm đủ loại lý do quái gở để bắt cô mắc nợ!
Dù sao cũng không có dáng vẻ đứng đắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-361-anh-di-cung-em.html.]
Sau nửa phút, Hàn Lặc lại chạy về: "Vợ, tìm em.”
Túc Miểu: "Anh nhìn con bé, không cho con bé chơi dưới nước quá lâu.”
Đầu dây bên kia là Vu Minh Á, Túc Miểu nghi hoặc "uy" một tiếng, nghe đối diện thở hổn hển một chút, nói: "Bà chủ, tôi có thể tạm ứng trước mấy tháng tiền lương không? Con gái tôi bị bỏng, hiện tại rất nghiêm trọng, tôi... Tôi cần tiền.”
Túc Miểu không chút suy nghĩ: "Bây giờ cô đang ở bệnh viện nào?”
Vu Minh Á vui mừng đến khó có thể tự kiềm chế, vội vàng báo ra địa chỉ.
Túc Miểu cầm lấy sổ tay bên cạnh điện thoại, ghi lại địa chỉ bệnh viện: "Ừm, cô ở đó chờ.”
Cúp điện thoại, Túc Miểu trở về phòng ngủ thay quần áo, kéo ngăn kéo lấy tiền, đếm xong cô lại buông xuống, chạy đến cửa phòng vệ sinh hỏi Hàn Lặc: "Bỏng diện tích lớn, trị liệu cần bao nhiêu tiền?”
Hàn Lặc: "Không rõ lắm, nhân viên của em bị tai nạn à?”
Túc Miểu kéo tóc xuống: "Ừm, đứa nhỏ trong nhà bị bỏng, chắc là thiếu tiền trả tiền thuốc men.”
Vu Minh Á đã rất lo lắng khi gọi điện, cô ấy biết Túc Miểu là người thông tình đạt lý, nhưng cô ấy sợ rằng Túc Miểu sẽ cự tuyệt.
Cô ấy thực sự không thể tìm thấy bất cứ ai có thể giúp đỡ ngoại trừ cha của đứa trẻ.
Nhưng tìm cha đứa nhỏ, mấy năm nay bọn họ không liên lạc với nhau, nhất thời cô ấy cũng không biết người đàn ông kia giờ ở đâu, hiện tại kết hôn với ai.
Cô ấy chỉ có thể hy vọng vào Túc Miểu.
Trong tâm trạng căng thẳng rối rắm như vậy, cô ấy quên nói rằng mình đã thanh toán tiền thuốc men ngắn hạn của con gái.
Về phần Túc Miểu, cô nhớ rõ hôm nay phát tiền lương, nhưng nghĩ đến Vu Minh Á tìm cô chắc là đã cùng đường, nên cho rằng tiền lương hôm nay không đủ để trả phí.
Tin tức kém khiến cô cho rằng việc này vô cùng khẩn cấp, cũng không dám trì hoãn.
"Vậy em mang theo người nhiều hơn một chút."
Túc Miểu cầm tiền, lấy chìa khóa xe, trước khi ra khỏi cửa lại nhắc Hàn Lặc một chút: "Không được quá mười phút, con bé ở trong nước chơi lâu không tốt."
Hàn Lặc trực tiếp đặt con bé trần trụi vào trong khăn lớn, sau đó xách ra ngoài: "Em chờ một chút.”
Túc Miểu quay đầu lại.
Thấy con gái cả người quấn khăn tắm ngơ ngác thò đầu ra ngoài, Túc Miểu buồn cười không thôi, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chờ cái gì, mau nói đi?”
Hàn Lặc ôm con bé đi vào nhà số 12 tìm dì Đỗ và dì Viên, vừa đi vừa lớn tiếng nói: "Chờ anh hai phút, anh cùng em đi qua.”
Để cô ra ngoài một mình vào ban đêm, anh không yên tâm.
Túc Miểu bật cười.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ.