Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 348: Quảng cáo
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:25:10
Lượt xem: 26
Hàn Lặc ậm ừ, dùng ngón tay móc một lọn tóc của cô, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Đúng rồi, tháng sau Thẩm Mãnh sẽ kết hôn, cho nên kế hoạch du lịch của chúng ta có lẽ phải dời sang tháng tám."
"Thật sao?"
Cô vừa nhắc đến Xa Đông Mai, anh ta lại sắp kết hôn?
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Túc Miểu nghi hoặc.
Hàn Lặc gật đầu.
"Ồ."
Cô thực sự thất vọng.
Nhưng Thẩm Mãnh kết hôn cô vẫn rất vui mừng.
Túc Miểu thất vọng hai giây, lập tức tò mò nhảy lên người Hàn Lặc: "Anh ấy kết hôn với ai? Lần trước đến nhà chúng ta cũng không nhắc tới."
"Anh nghe nói là hôn ước từ nhỏ, cô gái kia không có người nhà, bị chú mang đi, hôn sự này cô ấy cũng không biết, gần đây gặp phiền phức, người chú mới nói ra chuyện đính hôn của hai gia đình, còn đưa ra tín vật."
Nghe có vẻ thảm.
Túc Miểu: "Không phải nói Thẩm Mãnh sợ phiền toái nhất sao? Không thích Xa Đông Mai, vì sao muốn cưới cái cô gái này?"
Chẳng phải hoàn cảnh của hai người này giống nhau sao?
Hàn Lặc: "Tên khốn đó, không biết còn có bí mật gì khác hay không, dù sao hắn cũng đồng ý."
Túc Miểu trầm tư một lát: "Vậy năm nay em không đi xa đâu."
"Em có chắc là tháng Tám sẽ không đi không?"
Túc Miểu: "Quá nóng. Hơn nữa, sau khi nghĩ lại, em vẫn không thể không lo cho đứa nhỏ. Dù sao, chúng ta có rất nhiều thời gian để ra ngoài chơi. Chúng ta có thể đợi bé con lớn hơn một chút. Đợi con bé có thể nói chuyện trôi chảy, giao cháu cho bà hay mẹ em cũng yên tâm hơn."
Sau khi sinh con, cô thực sự không thể thoải mái được, cho dù thực sự tàn nhẫn bỏ bé con lại, chỉ sợ cũng không thể vui vẻ đi chơi được.
Túc Miểu thử tưởng tượng, luôn cảm thấy mình sẽ nơm nớp lo sợ, lo lắng con gái sẽ đói khóc bất cứ lúc nào...
Thay vì như vậy, tốt hơn là nên từ từ.
Sau khi cửa hàng đầu tiên của Túc Miểu trở nên nổi tiếng, cô đã tìm một diễn viên điện ảnh để làm áp phích.
Ban đầu, cô muốn thông qua đề xuất của Túc An và tung ra một quảng cáo.
Nhưng hiện tại Baby xinh đẹp mới chỉ mở một cửa hàng ở An Nam, sẽ cần một thời gian tìm hiểu để mở rộng ở các thành phố lớn khác.
Quảng cáo bây giờ không hiệu quả lắm, một điểm nữa là phí quảng cáo của CCTV thực sự không rẻ.
Còn nếu thuê đài truyền hình địa phương của An Nam thì lại có một vấn đề mới, đó là ở thành phố An Nam không có nhiều gia đình mua TV, độ phủ sóng còn hạn chế, ngược lại không có sức ảnh hưởng lớn như "Nhật báo An Nam"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-348-quang-cao.html.]
Theo cách này, chụp quảng cáo không tốt bằng tìm diễn viên nổi tiếng để chụp áp phích, nhân tiện mua một góc nhỏ trên báo để quảng cáo cho cửa hàng thứ hai.
Địa điểm chụp áp phích là ở cửa hàng thứ hai.
Túc An nghe nói có thể nhìn cận cảnh các ngôi sao của thời đại này, còn tưởng có thể chụp ảnh tập thể xin chữ ký nên sáng sớm đã tới đây.
"Đó có phải là Ngôn Kiều, người đóng vai Sài quận chúa trong ‘Dương gia tướng quân’ không?"
Giống như một người theo đuổi thần tượng, Túc An kích động kéo ống tay áo của Túc Miểu, cố gắng kìm nén cảm giác muốn hét lên.
Trời ạ, vừa rồi cô ấy còn theo đuổi thần tượng, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được người thật.
Phiên bản Sài quận chúa này thực sự tốt, anh dũng, thông minh và quyết đoán, cũng rất đẹp mắt. Không giống các thế hệ sau của ngành giải trí gầy trơ xương mắt to mặt dài, mà là anh hùng hào hiệp.
Lúc đầu, Túc An thực sự coi thường điện ảnh cùng phim truyền hình thời đại này, bởi vì chất lượng hình ảnh rất chán.
Nhưng những ngày không có Internet quá nhàm chán.
Làm việc mệt mỏi cũng không sao, chăm con xong đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ có thể xem tivi để thư giãn.
Sau khi xem một vài bộ phim truyền hình với mẹ chồng, cô ấy đột nhiên bị nghiện.
Sau một thời gian không xem, cô ấy cảm thấy khắp người như thiếu thiếu thứ gì đó, lúc này mới chợt nhận ra, rất nhiều bộ phim truyền hình ở thế kỷ 21 đều bị xem nhẹ.
Các vở kịch ngày nay thực sự là những sáng tạo văn học.
Mọi nhân vật và mọi cốt truyện đều được trau chuốt cẩn thận.
Khi mọi người theo dõi, suy nghĩ của họ không thể không theo cốt truyện, họ cảm thấy buồn hay hạnh phúc cho các nhân vật.
Không phải là mọi người cùng nhau bới móc để tìm lỗi và điểm phi logic của những bộ phim truyền hình.
"Mời cô ấy có tốn kém không? Tôi có thể mời cô ấy làm đại diện cho cửa hàng quần áo của mình được không?"
Đôi chân dài miên man này, khuôn mặt thanh tú này, chao ôi, đây chẳng phải là "chồng" mà các bạn cùng lớp hay gọi sao? Nếu cô ấy mặc quần áo từ cửa hàng của mình, chắc chắn sẽ bán hết sạch!
Túc Miểu không hiểu tại sao cô ấy lại kích động như vậy.
Cô chưa bao giờ thấy cô ấy thất thố như thế này khi kiếm tiền trong cửa hàng.
Cô nói: "Năm trăm đồng, cô có nghĩ nó đắt quá không?"
Túc An không nói nên lời: "Chỉ có năm trăm? Không phải quá rẻ sao?"
Cô ấy thuộc thế hệ 9x, những ngôi sao mà cô ấy biết hoặc chưa được sinh ra vào những năm 1980, hoặc vẫn còn là những đứa trẻ.
Túc An biết rất ít về thế hệ nghệ sĩ cũ, cô ấy nghĩ rằng những người nổi tiếng luôn giàu có.
Không ngờ rằng vai nữ 2 của bộ phim ăn khách chỉ cần giá 500 đồng cho một poster.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu nheo mắt nhìn cô ấy: "Rẻ chỗ nào. Chụp một lúc mà có 500, đủ cả nhà ăn uống mấy tháng trời".