Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 338: Điện thoại di động

Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:24:56
Lượt xem: 41

Thời gian trôi qua trong bận rộn.

Vào tháng 5, Túc Miểu mở chi nhánh mới.

Ở phía bắc thành phố đối diện của khu đô thị An Nam, bởi vì có kinh nghiệm thành công của cửa hàng đầu tiên, cửa hàng thứ hai cô đã chọn cách trang trí giống hệt nhau, làm cho mọi người nhìn thấy sẽ biết hai cửa hàng này cùng một thương hiệu.

Mấy tháng nay, việc làm ăn của cô đang đi đúng hướng, con gái đã tiến hóa thành quái thú bò sát, còn có thể lảo đảo đi lên vài bước.

Còn phía Hàn Lặc thì sao, điện thoại liên lạc di động được nghiên cứu lâu như vậy nay đã được tung ra.

Chỉ là bộ dạng hơi xấu xí.

To như viên gạch, Túc Miểu không thích lắm.

Nhưng mấy người Thẩm Mãnh lại vô cùng thích.

Hận không thể cầm thứ này không buông tay, một hồi gọi điện thoại cho đối tác này, một hồi lại gọi cho người khác, đàm phán làm ăn xong sẽ khoe khoang bảo bối này, bộ dạng ngây thơ kia, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Túc Miểu lắc đầu, trở về phòng bận việc của mình.

Mà dưới tán cây hoa quế thơm ngào ngạt trong sân, Thẩm Mãnh đang ngồi trên ghế đá, tay đang mân mê điện thoại di động.

"Đồ chơi này không tồi, nếu như có thể nhỏ một chút thì càng tốt."

Nói xong, hắn nhìn chằm chằm khối đen kia một hồi, đột nhiên cười.

Như tên lưu manh nói: "Cậu làm to như vậy không phải là để sử dụng nó như một vũ khí đó chứ? Bắt được người không đối phó được sẽ lợi dụng hắn không chuẩn bị trước mà cho hắn ăn đòn vào đầu. Hắc, cậu đừng nói, còn rất dễ thấy, tôi cầm nó trong tay sẽ có cảm giác trong tay mình nắm một quả lựu đạn, hào quang cách xa tám mét, phong cách vô cùng.”

"Tôi nói trước nhé, cậu phải để lại cho tôi năm bộ, để tôi đi tặng người ta."

Một bộ tặng cho mẹ ở nhà, những cái khác đều tặng cho đối tác tiềm năng.

Làm ăn mà, phải xây dựng quan hệ, bạn bè càng đông thì càng dễ làm ăn.

Hàn Lặc tùy ý ừ ừ.

Anh đang cho Tiểu Ngư ăn cháo cá.

Nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Được rồi, bỏ tiền ra thì có.”

"Ah!" Thẩm Trăn ra vẻ rất giàu có hỏi: "Bao nhiêu tiền một bộ? Cậu ra giá, tôi có thể trả tiền.”

Nói xong, hắn buồn cười vỗ vỗ túi đen trên thắt lưng, một bộ dạng người ngốc tiền nhiều.

Hàn Lặc cười nửa miệng.

Anh đương nhiên biết Thẩm Mãnh có tiền.

Tòa nhà hắn xây mấy năm trước đã bán sạch, trị giá mấy triệu tệ, nhưng năm bộ có giá hơn hai mươi vạn, hắn lại không thèm chớp mắt, Hàn Lặc hoài nghi hắn còn có con đường tài chính khác.

"Trên thị trường là sáu vạn sáu, cho anh năm vạn một bộ."

Nó cũng không phải quá đắt tiền.

Thẩm Mãnh nhướng mày: "Giá cả này, không định đưa cao hơn một chút nữa sao? Cậu có định thu hồi chi phí nghiên cứu phát triển không?”

Khi hai người hợp tác, hắn đã chứng kiến tốc độ đốt tiền của dự án mới. Hàn Lặc lại là người đầu tiên đưa nó phát triển ở trong nước, định giá gì còn không phải do một mình hắn định đoạt sao?

Bây giờ trong nhà lắp đặt điện thoại cố định phải sáu bảy ngàn một bộ, loại điện thoại có thể được mang đi bất cứ lúc nào trong túi chỉ cần mấy vạn, thực sự rất rẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-338-dien-thoai-di-dong.html.]

Nhất là đối với những người làm ăn như bọn họ mà nói, quả thực là vật dụng cần thiết.

Mọi người đều biết, thời gian là tiền bạc.

"Chỉ có giá này." Hàn Lặc lắc đầu, tự tin khoe: "Không bao lâu nữa, tôi có thể làm tốt hơn và thuận tiện hơn, cái này phải đào thải.”

Hai người anh một câu, tôi một câu.

Động tác đút cơm của Hàn Lặc có chút không để ý.

Chờ thìa của anh lại đút, trực tiếp đút lên mũi, bé con Hàn Tĩnh Ngọc ngẩng đầu lên, miệng bĩu ra không thể với tới, cô bé đã rất tức giận.

Mười tháng tuổi, bé đã biết gọi, dùng đôi bàn tay nhỏ bé vỗ mạnh vào giá của chiếc xe tập đi. Giọng trẻ con như sữa rống lên: "Ba ba!!” Sau đó lại là một chuỗi những lời oa oa, người lớn nghe không hiểu.

Thẩm Mãnh cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy bộ dạng của cô bé liền bật cười: "Phốc khụ khụ..."

Mũi cô bé dính đầy cháo, khóe miệng còn có cháo thừa. Đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hàn Lặc, miệng mím lại lộ ra hai cái răng cửa, giống như một con thú non mới sinh gặp được khách không mời, nhe răng gầm gừ đuổi người.

Đáng yêu vô cùng.

Trái tim kim cương này của hắn trong nháy mắt đã nảy mầm, thậm chí nghĩ, nếu không đi tìm một người yêu rồi cũng sinh một đứa bé chơi?

"Ôi chao, áo bông nhỏ này thật sự rất thú vị, sao lại đáng yêu như vậy."

Hàn Lặc vội vàng nghiêng người, không cho hắn trêu chọc Tiểu Ngư.

Lấy khăn tay treo phía sau xe đi đẩy, luống cuống tay chân lau mặt cho con bé, bé còn đang tức giận, mặt nhúc nhích tới lui không cho lau.

Hàn Lặc chỉ có thể dỗ dành cô bé: "Mẹ sắp tới rồi nha, thấy khuôn mặt của Tiểu Ngư bẩn thỉu không đẹp, mẹ sẽ không chơi với con nữa.”

Thẩm Mãnh chưa từng thấy qua mặt này của anh, Hàn Lặc trở thành người bố bỉm sữa quả thực như biến thành người khác, đã biết nói lời dỗ dành.

Hắn chế nhạo nói: "Cô bé mới lớn như vậy, có thể hiểu cậu đang nói gì không? Nắm lấy mặt trực tiếp lau là được.”

“Anh hiểu cái rắm!” Hàn Lặc tức giận liếc hắn một cái, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ.

Thẩm Mãnh lại cười: "Nhìn kìa, động một chút lại ông đây, đánh rắm, mới là bộ mặt thật của anh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Lặc lười để ý đến hắn, cầm lấy nước tưới ướt lên khăn tay, bàn tay nhẹ nhàng nâng mặt con gái, từ từ lau sạch.

Nói đến Túc Miểu, đứa bé lém lỉnh này mới thành thành thật thật ngẩng mặt nhỏ lên, vừa để cho anh lau vừa la hét: "Mẹ, mẹ..."

"Không phải nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba ba sao, thân với cha nhất sao, sao bé nhà anh lại thân thiết với Túc Miểu hơn?" Thẩm Mãnh hỏi.

Hàn Lặc lau sạch mặt cô bé, tiếp tục cho ăn, nghe nói như vậy khinh thường cười nhạo một tiếng: "Là áo bông nhỏ, không phải là tình nhân kiếp trước. Tiểu Ngư nhà tôi là do vợ tôi mang thai mười tháng sinh ra, con bé được mẹ che chở từ khi còn trong bụng, phần lớn thời gian sau khi sinh cũng được mẹ chăm sóc, gần gũi hơn với mẹ thì có vấn đề gì không?”

Thẩm Mãnh ngẩn ra, hắn chỉ trêu chọc mà thôi, không nghĩ tới Hàn Lặc còn rất nghiêm túc.

Hàn Lặc nói xong, còn hừ một tiếng.

Ghét bỏ nhìn hắn nói: "... Biết tại sao anh vẫn độc thân không, là vì suy nghĩ của anh không đúng đắn.”

Thẩm Mãnh: ...

Điều này có đặc biệt không??!!

Tôi không thể tìm thấy vợ? Là vì tôi không muốn được không??

Loading...