Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 333: Đi khám
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:24:49
Lượt xem: 43
Túc Miểu đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô không biết nói cái gì, cho dù trả thù trở về thì trong lòng cô cũng không cảm thấy an ủi, tương lai của người khác có ảm đạm đến như thế nào, chịu nhiều khổ hơn nữa thì thế nào, không thể so sánh với nỗi sợ hãi mà con bé đã phải chịu đựng.
Hàn Lặc hiểu cô, cũng không nói đến những người khiến người ta ghét kia nữa, mà nói đến chuyện đưa con gái đi khám bác sĩ.
"Nhìn có vẻ không có vấn đề gì, nhưng mà anh cảm thấy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra."
Túc Miểu ảo não rầm rì một tiếng, cô lại sơ sẩy rồi: "Ừm, sáng mai đi.”
Hàn Lặc ôm tay cô hơi dùng sức: "Được.”
Về phần chuyện Hàn Thành Tuyết cần anh trai đưa gả, ai thích thì đưa đi, cô dâu mới đội một cái đầu heo vừa đỏ vừa sưng, sợ là xấu hổ tức giận đến muốn chết, mấy tháng cũng không dám ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Lặc lái xe đưa vợ con đến bệnh viện.
Hơi thở năm mới không truyền vào bệnh viện, vẫn là bức tường màu trắng tinh khiết, các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng, nét mặt vẫn như thường ngày. Nơi đón chào sự sinh ra và c.h.ế.t đi như bệnh viện phảng phất như mang theo rào cản, mọi cảm xúc từ bên ngoài cũng không tràn vào được.
Bác sĩ nhi khoa là một bác sĩ già tốt bụng.
Vừa nhìn thấy cổ tay và vết bầm tím trên cổ bé, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, ông ấy xuyên qua mắt kính đánh giá Hàn Lặc và Túc Miểu, dường như đang phán đoán hai người có phải là cha mẹ ruột của đứa nhỏ hay không.
Ông ấy nhìn thấy đứa trẻ cách một lát lại quay đầu nhìn Túc Miểu, xem xong sẽ nhếch miệng cười một chút.
Hiển nhiên quan hệ mẹ con không tồi, lúc này mới bỏ đi nghi ngờ.
"Bị người bóp?"
Ánh mắt Túc Miểu lại nóng lên: "Ừm, bị hai đứa nhỏ không hiểu chuyện bóp.”
"Ngày hôm qua cổ họng con bé hình như hơi khàn, lúc tôi phát hiện mặt con bé đã sung huyết, bác sĩ kiểm tra cho con bé, không biết có bị thương đến cổ họng hay không, có ảnh hưởng đến sự phát triển của bảo bảo hay không, bác sĩ?"
Bác sĩ Phó gật đầu: "Yên tâm, có thể là chấn thương, để tôi kiểm tra một chút đã.”
Tốc độ nói của ông ấy rất chậm, năng lực trấn an lòng người, Túc Miểu ở trong ánh mắt bình tĩnh của ông ấy, cũng bình tĩnh lại.
"Đừng lo lắng." Hàn Lặc nắm tay cô, trấn an nhéo nhéo hai cái.
Quá trình kiểm tra rất dài, còn phải chụp phim.
Hai vợ chồng chỉ cảm thấy dày vò, mỗi một phút mỗi một giây đối với bọn họ mà nói đều là tra tấn, giống như bị lăng trì.
"Không bị ngạt thở, cổ họng cũng đã gần như khôi phục. Nhưng mô cục bộ bị thương, mỗi ngày mỗi sáng tối đều đi hiệu thuốc lấy chút thuốc mỡ, bôi lên, rất nhanh sẽ không sao.”
Nghe nói như vậy, tinh thần căng thẳng của Túc Miểu buông lỏng xuống, thiếu chút nữa chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.
“Nhưng mà…"
"Nhưng cái gì, bác sĩ?"
Nghe được hai chữ 'nhưng mà', trái tim Túc Miểu lại vọt lên cổ họng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
"Trẻ con chính là thời kỳ ngũ giác nhạy bén, có đôi khi không biểu hiện ra ngoài không có nghĩa là bọn chúng thật sự không bị thương tổn. Cho nên ngoại trừ vết thương trên da, hai người còn phải chú ý trấn an trái tim bị hoảng sợ của con bé, tận lực làm cho con bé cảm nhận được tình yêu, xây dựng cho con bé một pháo đài an toàn, để cho con bé ở trong tiềm thức biết, con bé rất an toàn.”
Hàn Lặc đỡ cô, nhìn bác sĩ Phó với lòng biết ơn: "Bác sĩ, chúng tôi sẽ làm.”
Lấy thuốc xong ra khỏi bệnh viện, một nhà ba người trực tiếp trở về nhà ở ngõ văn hóa.
Sau khi vào phòng, Hàn Lặc mới gọi điện thoại thông báo cho Hàn Đại Nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-333-di-kham.html.]
Hàn Đại Nghiệp cảm thấy thất vọng về chuyện năm nay một nhà ba người không ở nhà ăn Tết, nhưng trong lòng ông ta cũng có tính toán, biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, Hàn Lặc không có khả năng bình tĩnh cùng mọi người ngồi chung một mâm, chỉ thở dài một tiếng rồi không nói gì nữa.
Đỗ Kim Sinh cho rằng năm mới bọn họ cũng sẽ không trở về, khi nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, còn tưởng rằng trong nhà có kẻ trộm.
Không nghĩ tới một nhà ba người đều ở bên trong.
Bà ấy ngạc nhiên "than ôi" một tiếng.
Vội vàng ném cây gậy trong tay ra, làm bộ muốn đuổi bọn họ ra ngoài: "Sao còn chưa ăn gì? Muốn ăn cái gì hai người không đến trong viện gọi dì, sao có thể mang Tiểu Ngư vào, lát nữa mùi vị do hai người nấu đồ ăn sẽ làm con bé khó chịu.”
Túc Miểu mím môi cười cười: "Cô bé rất dính người, nhất định phải ôm cháu.”
Con bé nhìn như không nhớ gì cả, nhưng một số trải nghiệm dường như vô tình được lưu trữ trong não của nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ cần cô và Hàn Lặc ở đây, cô bé sẽ không khác gì trước kia, sáng sủa hoạt bát như trước, nhìn thấy cái gì vui vẻ xinh đẹp, cô bé hưng phấn đến kêu oa oa.
Nhưng ngay sau khi cả hai rời khỏi tầm nhìn của con bé, con bé sẽ khóc.
Trước kia Tiểu Ngư căn bản không như vậy.
Nhiều lắm là ủy khuất nhìn cô, tức giận một hồi. Từ khi sinh ra đến bây giờ, con bé rất ít khi ồn ào, khi thật sự không vui, trong mắt chứa đựng nước mắt nhưng vẫn giữ trong hốc mắt, không rơi xuống.
Hiện tại trực tiếp biến thành cô bé hay khóc.
Dưới loại tình huống này, Túc Miểu hoàn toàn không dám buông tay, đi đến đâu cũng phải ôm con bé, ngay cả cái nôi, xe đẩy cũng không sử dụng.
Có lẽ trong một thời gian dài, cả cô và Hàn Lặc đều cần phải dành nhiều năng lượng và thời gian hơn để con bé quên đi trải nghiệm khủng khiếp này.
"Cơm chiên tôm có được không?"
Hàn Lặc: "Dì Đỗ, tùy tiện làm chút gì cũng được, sau đó lại làm một chén thịt bằm trộn cà rốt.”
Đỗ Kim Sinh: "Được rồi, hai người mau ra ngoài đi, khi cơm chiên mùi khói dầu bay lên, đứa nhỏ ngửi thấy sẽ khó chịu.”
Túc Miểu ôm đứa nhỏ ngoan ngoãn đi ra ngoài, chờ Hàn Lặc cũng đi ra, cô đưa Tiểu Ngư đến trong tay anh.
Tuy nói con gái hơi gầy, còn chưa tới mười bốn cân, nhưng ôm lâu cánh tay vẫn rất tê mỏi. Cũng may cô bé này tuy rằng không cần xe đẩy, nhưng lại nhận ra mặt của ba bé, nên khi thay đổi thành người khác ôm ấp cũng không có phản ứng quá lớn.
Hàn Lặc thở phào nhẹ nhõm.
"Con gái vẫn thân với anh nhất."
Anh đùa giỡn con gái, cô bé vui vẻ phát ra âm thanh không rõ ràng, vung vẩy cánh tay nhỏ một cách điên cuồng và đá chân lung tung, Túc Miểu nhìn bé hoạt bát như vậy cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Rốt cuộc con đang vui vẻ cái gì, như một tên ngốc."
Hàn Lặc liếc cô một cái, cười nói với đứa bé: "Làm sao bây giờ, mẹ con nói con là bé ngốc đấy, Ngư Ngư của chúng ta mới không phải ngu ngốc, là bảo bối nhỏ thông minh nhất dũng cảm nhất, đúng không? Đến đây, gọi ba ~ ba ~~ba~~~”
"Phốc!!!!”
Bị phun nước bọt.
Túc Miểu rốt cuộc nhịn không được, cười đến không thẳng nổi thắt lưng.
Một lát sau, cô giơ tay áo lên giúp Hàn Lặc lau mặt, vừa lau vừa cười.
Cô mỉm cười, và con gái cô cũng mỉm cười.
Sau đó trong miệng tiếp tục phát ra thanh âm phốc, trên mặt Hàn Lặc lại dính nước miếng...