Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 330: Coi chuyện này là thật
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:30
Lượt xem: 50
Hàn Thành Tuyết nói xong, sức lực chống đỡ cô ta bỗng nhiên biến mất, cô ta rốt cuộc không chịu nổi, cả người xụi lơ trên mặt đất.
Cô ta cúi đầu, hai vai run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hàn Đại Nghiệp, cũng không dám nhìn Hàn Lặc.
Cô ta sợ.
Giờ phút này, cô ta thực sự sợ hãi từ tận đáy lòng.
Khí tức trên người Hàn Lặc phát ra quá mức lạnh lẽo, giống như Diêm La từ tầng thứ mười tám của địa ngục đi lên đoạt mạng, ánh mắt rơi vào trên người cô ta đã mang đến cho cô ta sự sợ hãi đủ để đánh tan dũng khí vốn không lớn hơn một hạt gạo của cô ta.
Cô ta sợ đến cùng cực.
Cô ta sợ Hàn Lặc tức giận, ra tay bóp c.h.ế.t cô ta.
Cô ta không tận mắt chứng kiến Hàn Lặc đánh người, nhưng Hàn Thành Tuyết có loại trực giác, Hàn Lặc thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
“...... Hồng Bác, ba cháu là điều động bình thường, không liên quan đến chú út của cháu, những lời này của cô đều là nói bậy, chẳng qua cô có quan hệ không tốt với chú út, mẹ ruột cháu là bà nội cháu..."
Nửa câu sau giọng nói cực nhỏ, giống như bị nuốt vào trong cổ họng.
Chỉ là trong phòng lớn như vậy, dù có nhỏ giọng, Hàn Hồng Bác vẫn nghe rõ ràng như cũ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Hồng Viễn còn nhỏ, không biết lời này có ý nghĩa gì, chỉ là bởi vì ngã đau, nhếch miệng khóc lớn, cậu ta vừa khóc, vừa quỳ rạp xuống đất trừng mắt nhìn chân mình, ánh mắt lại nhìn Hàn Đại Nghiệp, chờ ông nội đến dỗ dành mình.
Còn Hàn Hồng Bác thì sao, hắn đã mười hai tuổi.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có suy nghĩ của riêng mình, nhưng đã hiểu một nửa.
Ngây thơ vẫn còn, nhưng cũng tàn nhẫn.
Hắn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô út, mơ hồ biết mẹ ruột là "bà nội", vậy đây chính là một chuyện vô đạo đức, không thể để người khác biết.
Hắn tức giận muốn đứng lên, nhưng bị Hàn Lặc đá mấy cái làm cho không thể chịu được, hắn vừa nâng nửa người lên chưa tới ba giây lại "bang~" một tiếng ngã trở về.
“Cô út, cô lừa cháu!”
Hắn sững sờ nhìn chằm chằm Hàn Thành Tuyết, cắn răng rống giận: "Cháu là con trai của Hàn Thành Thanh và Vương Tuệ Nhã, không phải, không phải do bà nội sinh ra... Cháu không, Hồng Viễn cũng không phải, chúng cháu không phải! ! Là cô nói, chú út trở nên xấu xa vì cưới vợ và sinh ra đứa con gái nhỏ đó, cô đã ám chỉ rằng cháu nên g.i.ế.c con bé."
Hàn Lặc nhìn Hàn Hồng Bác đồng tử giãn ra, đôi mắt đỏ ngầu, đang trên bờ vực sụp đổ, vốn dĩ anh vẫn thờ ơ.
Nhưng khi nghe nói như vậy, ánh mắt trong nháy mắt ngưng kết thành băng.
Giơ tay lên cho hắn một cái tát: "Súc sinh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-330-coi-chuyen-nay-la-that.html.]
Hàn Hồng Bác bị đánh nghiêng sang một bên, hắn không nhìn Hàn Lặc, mà vẫn nhìn chằm chằm Hàn Thành Tuyết, ánh mắt đặc biệt đáng sợ.
“Cô út, cô nói chuyện đi…"
Hắn rống một tiếng, thân thể Hàn Thành Tuyết lại run lên một chút.
Cô ta muốn trốn đi, nhưng ánh mắt Hàn Lặc lại rơi vào người cô ta, giống như cái gai đ.â.m vào lưng cô ta.
Anh đang đợi chính cô ta nói ra những lời tùy tiện hẹp hòi trước mặt cha mình một lần nữa, anh muốn cho cô ta bị mọi người ghét bỏ.
Hàn Lặc: "Không có gì khác để nói?”
Hàn Thành Tuyết ngước mắt lên, cầu xin nhìn Hàn Đại Nghiệp: "Ba..."
"Con không phải cố ý." Cô ta nghẹn ngào, những bông hoa đỏ từ trong tóc trượt ra, tóc đầu lộn xộn, thoạt nhìn có chút đáng thương: "...Con không có ý đó. Con chỉ thuận miệng nói thôi, thật sự không có ý khuyến khích bọn chúng. Hàn Lặc em tin chị, Tĩnh Ngọc cũng là cháu gái của chị, chị làm sao có thể cố ý để cho Hồng Bác đi, đi thương tổn con bé, chị..."
Trước kia cũng đã từng như vậy, cô ta có thể nói bất cứ điều gì cô ta muốn, cũng không náo ra vấn đề gì.
Ai ngờ hai đứa cháu trai lại coi chuyện đó là thật, thật sự hại c.h.ế.t cô ta.
Không đợi cô ta nói xong, Hàn Đại Nghiệp chỉ vào mũi cô ta mắng: "Tâm tư ác độc!”
“Còn có hai tên ngu xuẩn này, cô ta chỉ thuận miệng nói mấy câu mà hai đứa dám làm chuyện g.i.ế.c người, còn không xin lỗi chú út thím út!”
"Đừng đừng đừng, đừng cúi đầu xin lỗi. Con mặc kệ ba chồng xử lý bọn chúng thế nào, nhưng một câu xin lỗi hời hợt đã muốn xoá bỏ chuyện này, ba nghĩ cũng quá đơn giản. Nếu con không phản ứng đủ nhanh, con gái con đã bị g.i.ế.c bởi hai tên khốn này.”
Túc Miểu ôm con gái, con ngươi tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm hai anh em Hàn Hồng Bác.
Lo lắng mình không khống chế được tay, cũng xông lên đánh người, Túc Miểu hít sâu một hơi.
Nói với Hàn Lặc: "Trong phòng ồn ào, em đưa Tiểu Ngư đi tản bộ, sức khỏe của bé yếu hơn những đứa trẻ khác, lần này lại bị sợ hãi, em sợ bé sẽ để lại bóng ma tâm lý.”
Túc Miểu đi hai bước lại dừng lại, không quay đầu lại: "Cây nhỏ mọc lệch phải sớm tách càng, muốn cho hắn tự do sinh trưởng thì nên chuẩn bị tốt bị người ta sửa cành chặt hạ.”
Ồ, xin lỗi?
Xin lỗi kiểu gì?
Thiếu chút nữa hại c.h.ế.t con gái của cô, nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi là được?
Tiểu Ngư của cô còn ở trong bụng cô đã rất quan tâm, nhưng cô không ngờ rằng khi sinh ra lại gặp nhiều tai họa, Túc Miểu thậm chí còn hận tại sao lúc này ở Hoa Quốc, mà không phải Đại Thịnh.
Nếu như ở Đại Thịnh, cô nhất định phải lấy mạng chó của hai thằng nhóc này.