Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 328: Xảy ra chuyện 2
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:28
Lượt xem: 29
Khi nhìn thấy mẹ, bé con khóc to, thở không ra hơi, bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ Túc Miểu, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Túc Miểu lòng đau như cắt.
Cô trước tiên kiểm tra xem con gái trên người có bị thương gì không, sau đó thấy vết bầm đen trên cổ và cổ tay bé con, ý niệm g.i.ế.c người cũng xuất hiện trong lòng cô.
Cô nhẫn nhịn không khóc, cũng không quan tâm Hàn Hồng Viễn mà đi ra ngoài.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của bé con từ từ chậm lại, khuôn mặt đỏ chót cũng hồi phục thành màu da bình thuờng, Túc Miểu định đặt bé con lên giường nằm, rồi xuống dưới lầu xử lý hai thằng súc sinh kia.
Nhưng bé con vừa rời xa lòng mẹ thì lại khóc ầm ĩ không ngừng.
Hiển nhiên là trải qua chuyện vừa rồi đã tạo thành tổn thuơng tâm lý cực lớn với bé con, bé con rất sợ hãi nếu không có mẹ bên cạnh.
Túc Miểu vừa tức vừa đau lòng, lửa giận trong lòng hừng hực như muốn thiêu cháy cô.
Cả người như có một sức mạnh muốn phá hủy hết tất cả.
Cô ôm con gái xuống dưới lầu.
Cô đi tìm hai thằng súc sinh trong đám đông khách khứa, nhưng mà tìm một vòng cũng không thấy đứa nào, tìm không được người cầm đầu, lại thấy con gái bị dọa đến cả người đôi lúc run rẩy, Túc Miểu canh cánh trong lòng.
Nếu như cô không ra khỏi phòng thì hai thằng súc sinh đó chắc chắn sẽ không có cơ hội hại con gái cô.
Càng nghĩ càng khó chịu.
Con gái nhỏ tiếng mà khóc sụt sùi, Túc Miểu cũng khóc.
Khi Hàn Lặc và Túc Mục quay trở về thấy Túc Miểu đứng ở trên con đường cách nhà họ Hàn không xa. Sau lưng cô tiếng chiêng trống náo nhiệt, chỉ có cô trơ trọi ôm con gái đứng bên ngoài sự náo nhiệt đó, cả người mệt mỏi, thống khổ.
Hàn Lặc thấy vậy, dự cảm có chuyện chẳng lành, co cẳng chạy tới.
“Em sao vậy?”
Túc Miểu ngẩng đầu, Hàn Lặc thấy mặt cô tràn đầy nước mắt, trong mắt xen lẫn phẫn nộ và bất công. Trong lòng Hàn Lặc hoảng hốt: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai ăn h.i.ế.p em?”
Túc Mục ở đằng sau cũng tới, thấy em gái mình và cháu gái đều khóc, mi tâm nhăn lại: “Niếp Niếp em nói đi, ai ức h.i.ế.p mẹ con bọn em, anh hai và anh cả sẽ giúp em hả giận.”
Túc Miểu hịt mũi một cái rồi nói một cách oán hận: “Hai thằng súc sinh đó muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con gái em.”
Hàn Lặc nghe vậy, sắc mặt tái xanh.
Kéo tấm thảm đắp trên người bé con xuống, hắn lập tức thấy được vết bầm đen trên cổ tay con gái, và vết hằn dưới đáy cổ bị quần áo che lại.
Hàn Lặc nhìn thấy con gái khóc sưng mắt, tiếng khóc khàn đến như mèo kêu, mắt hắn hiện ra ánh sáng dọa người.
“Hàn Hồng Bác với Hàn Hồng Viễn đâu?”
Túc Miểu thút thít, giọng hận thù nói: “Lúc em đang kiểm tra xem trên người con gái có bị gì không thì hai thằng súc sinh đó đã chạy rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-328-xay-ra-chuyen-2.html.]
Hàn Lặc bế con gái sợ đến nỗi núp trong lòng mẹ ôm vào trong n.g.ự.c mình, xoa xoa tóc của bé con: “Con ngoan con ngoan, ba trở về rồi, không sợ, ai cũng không được bắt nạt bé con nhà chúng ta.”
“Mẹ cũng ở đây, ba mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ con.”
“Cục cưng đừng có sợ, bé con nhà chúng ta là bé con dũng cảm nhất, chúng ta phải dũng cảm hạ gục người ức h.i.ế.p chúng ta.”
Hàn Lặc vừa xoa xoa đầu con gái mình vừa nhẹ nhàng nói bên tai bé con…..
Những lời nói này không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, bóng ma trong lòng bé con mới biến mất một chút, như là cảm thấy mình an toàn, bé con bắt đầu như mọi ngày nắm đóc Hàn Lặc chơi đùa.
Túc Miểu thở phào một hơi.
“Nhanh chóng tìm cho bằng được hai ranh con đó, em không xử lý chúng nó em không phải là Túc Miểu.”
Mà vào lúc này hai anh em Hàn Hồng Bác biết mình gây ra họa lớn nên trốn trong phòng cô dâu.
Hàn Lặc ôm con gái vào nhà, mặt mang sát khí đi vào sân.
Hàn Đại Nghiệp đang ngồi trong bàn uống rượu với mọi người, gặp con trai út vẻ mặt như muốn g.i.ế.c người, liền sợ hãi vội vàng đứng dậy hỏi: “Con à, chuyện gì vậy?”
Hàn Lặc không trả lời, chân không ngừng bước đi vào nhà.
Hàn Đại Nghiệp cảm thấy như có chuyện chẳng lành, quay đầu nói với mấy người Lôi Đức Nghĩa: “Tôi đi xem thằng nhóc đó đang giở trò gì.”
Lôi Đức Nghĩa là chiến hữu cũ của ông ta, lúc trước cũng từng nói với Hàn Đại Nghiệp đừng quá chèn ép Hàn Lặc.
Biết quan hệ của Hàn Đại Nghiệp và con trai không hòa thuận như mọi người nên không ngăn cản mà nói: “Đi xem xem cũng tốt, Hàn Lặc rất kiêu ngạo, có chuyện gì cũng từ từ mà nói.”
Hàn Đại Nghiệp đuổi theo vào nhà đã thấy Hàn Lặc và con dâu lật tung lầu một rồi đang chuẩn bị lên lầu hai.
“Rốt cuộc hai đứa con đang tìm cái gì?”
Hàn Lặc hừ một tiếng lạnh lùng, cảm giác có chút giận cá c.h.é.m thớt, không lên tiếng trả lời.
Túc Miểu cũng không khá hơn là bao, giọng điệu pha chút hung hăng: “Tìm hai thằng súc sinh Hàn Hồng Bác.”
Mặt Hàn Đại Nghiệp lập tức xụ xuống, lời răn dạy Hàn Lặc đã tới miệng nhưng lại không nói ra được.
Ông ta nghiêm túc hỏi: “Súc sinh cái gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Hai thằng súc sinh đó nhân lúc Túc Miểu không có ở trong phòng, định ngạt c.h.ế.t con gái của tôi, ông già ông đừng đứng đó lãng phí thời gian của tôi.”
Hàn Lặc đi đến cuối lầu hai, bắt đầu kiếm từ phòng sách của Hàn Đại Nghiệp, những chỗ nào có thể trốn đều bị anh tìm sạch.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người ngay cả phòng ngủ của mình cũng tìm, tủ quần áo, va li hành lý cũng bị lật tung hết lên.
Còn Hàn Đại Nghiệp thì sao, khi nghe thấy lời nói ấy cả người cũng ngơ ngác, nửa ngày mới lấy lại tinh thần.