Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 323: Quảng cáo
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:21
Lượt xem: 36
Nói tới vấn đề này, trong lòng mọi người ai nấy cũng không dễ chịu nhưng cùng đành chịu.
Thực ra mỗi người đều biết, trong khoảng thời gian đầy biến động đó, cũng không thể trách Túc Mục tự quyết định một mình. Biết càng nhiều thì càng thấy Túc Mục bị bất công.
Túc Trì nhẹ nhàng vỗ vai Túc Mục: “Quá khứ đã qua rồi.”
Trong công việc Túc Mục cẩn thận tỉ mỉ, nhưng đối mặt với người nhà anh cũng rất nhẹ nhàng, nhìn mọi việc rất thoáng, cười mà nói với ba mẹ: “Mẹ à, mẹ đừng buồn lòng nữa.”
Liễu Ngọc Tú mắng anh: “Sao mà mẹ không buồn cho được, con nhìn anh trai con đi, gia đình hạnh phúc, hai đứa em gái cũng có chồng chăm sóc. Còn con thì sao, bây giờ còn trẻ thì được, có thể một lòng một dạ tập trung làm việc. Nhưng về sau già không ai bên cạnh, ra ngoài đi dạo cũng không có ai đi chung, con của con đến tuổi rồi cũng sẽ lập gia đình, đợi tới lúc đó con lẻ loi trơ trọi một mình, mẹ không nỡ để con phải chịu cảnh như vậy.”
Túc Mục dở khóc dở cười.
Anh còn quá sớm để nghỉ hưu mà mẹ đã nghĩ tới cảnh anh già không ai bên cạnh rồi.
Liễu Ngọc Tú lại nói: “Mẹ cũng không ép con cưới vợ, nhưng con không thể gặp rắn cắn rồi mười năm sợ dây thừng, khi gặp được người phù hợp thì nên tiến triển một chút đúng không? Còn sợ Bằng Bằng bị ức h.i.ế.p thì người làm ba như con phải tự kiểm điểm lại, thực sự không ổn nữa thì còn có ba và mẹ của con ở đây, Bằng Bằng ở trong nhà chắc chắn sẽ không bị ăn hiếp.”
Dù sao Túc Mục không về nhà thì Bằng Bằng cũng không thể sống chung với anh được.
Lỡ mà Túc Mục phải ở trong phòng thí nghiệm mấy tháng trời thì Bằng Bằng qua đó một ngày ba bữa cũng là vấn đề.
Vậy thì rốt cuộc là ba chăm sóc cho con, hay là con chăm sóc cho ba, đây là làm bậy chứ sao?
Túc Miểu cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy anh hai, nếu gặp được người phù hợp thì anh phải cố gắng giữ lấy.”
Túc Mục lấy tay gõ trán cô một cái, Túc Miểu ôi một tiếng, che trán, không hiểu vì sao mình lại bị gõ.
Túc Mục: “Em sợ thiên hạ không loạn hay gì.”
Túc Miểu: ......
Cô chọc ghẹo ai à, không phải cô chỉ sợ sau này Túc Mục cô đơn một mình sao.
Hai anh em mắt sát khí nhìn nhau nhưng cũng gần gũi nhau hơn.
Túc Mục: “Có chồng rồi mà còn giống như con nít, mẹ à, chẳng lẽ mẹ mặc kệ hả?”
Túc Miểu phát hiện thì ra mình nghĩ quá nhiều rồi, anh hai trong công việc mới quan sát tinh tế tỉ mỉ, còn lúc bên cạnh gia đình thì Túc Mục là một người rất bình thường nên sẽ không nghi ngờ điều gì.
Mà nói đi nói lại, nếu một lời không hợp đã nghi ngờ đây không phải em gái mình thì chắc chắn người này điên rồi.
Liễu Ngọc Tú buông tay: “Mẹ không xen vào chuyện của con, thì sao mà xen vào chuyện của em con được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-323-quang-cao.html.]
Túc Mục bất đắc dĩ: “Chuyện kết hôn sau này hãy nói, bây giờ chưa gặp được người thích hợp mà? Nếu mà con muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm người giống như con.”
Túc Mục không có hứng thú với quan niệm hai vợ chồng tính cách khác biệt sẽ bù đắp cho nhau, kiểu nói chuyện nước đổ đầu vịt mà phải tỏ ra hiểu Túc Mục cảm thấy không hợp với mình.
Thay vì tốn thời gian nói chuyện yêu đương tình cảm còn không bằng tìm một chiến hữu cùng chung chí hướng, vậy thì có thể hiểu mình rồi còn có thể cùng nhau đi dạo.
Liễu Ngọc Tú gật gật đầu: “Con nghĩ vậy thì tốt rồi.”
Sau khi trải qua chuyện có người vợ như Đổng Tuệ, Liễu Ngọc Tú đã không còn yêu cầu gì về con dâu với con trai của mình, chỉ hi vọng Túc Mục hạnh phúc là được rồi.
Khi xác định Túc Mục chưa muốn cưới vợ không phải vì chuyện Đồng Tuệ ảnh hưởng mà là do tính toán xem xét qua rồi, Túc Mục cũng không bài xích tái hôn, bà không nói nhiều nữa.
Cho ba người đàn ông không gian nói chuyện, Liễu Ngọc Tú và Ngô Hồng Ngọc vào phòng bếp làm cơm trưa.
Túc Miểu nhờ anh cả trông con gái giúp mình, đợi khi nào bé con xoay người thì nhớ kéo tấm chăn đắp lại cho bé, sau đó cô cũng đi vào phòng bếp hỗ trợ.
Cô vừa đi thì Túc An cũng đi theo.
Sau khi hai người Túc An và chị dâu hợp tác bán quần áo thì cô ấy thường xuyên về nhà mẹ đẻ, cho nên dần dà quan hệ giữa cô ấy và mọi người cũng ngày càng hòa hợp.
Liễu Ngọc Tú nhìn cảnh Túc An và Túc Miểu nói nói cười cười, bà có cảm giác bản thân như đang nằm mơ.
Túc Miểu không phát hiện mẹ mình đứng ở bên cạnh mắt đã nhòe lệ, cô đang bị bất ngờ bởi lời nói Túc An vô tình thốt lên.
“…..Quảng cáo?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc An gật đầu: “Đúng vậy, tôi và chị dâu bán quần áo thì còn ổn, mọi người đi qua đường thấy mẫu mã sẽ thử xem có vừa với mình không, giá cả và chất lượng hợp lý chắc chắn sẽ kiếm được tiền. Nhưng những đồ mà cô bán rất lạ lẫm với mọi người, danh tiếng không có, sức mạnh thương hiệu cũng không. Cửa hàng có khách chỉ dựa vào sự hiếu kì của khách hàng rồi khách vào cửa, nhân viên giải thích thì hiệu quả rất bình thường, cô phải có mánh lới mới được.”
Nghe Túc An nhận xét, trước mắt Túc Miểu hiện lên những biển quảng cáo phát sáng hoặc những tấm ảnh chụp chiếm hẳn một mặt tường trên đường phố ở Hong Kong.
Cô lập tức hiểu được chân lý của quảng cáo.
“Có lý nha, cảm ơn cô, lại chỉ ra khuyết điểm cần phải thay đổi.”
Túc An không được tự nhiên mà kéo những lọn tóc lưa thưa rơi xuống mặt mình ra sau vành tai, giả bộ vênh váo nói: “Như vậy có gì đâu mà cảm ơn, cô cũng từng nói Hàn Lặc giúp đỡ tôi với chị dâu mà, nếu không phải nhờ vài câu nói của Hàn Lặc, tôi và chị dâu lấy hàng ở Quảng Châu chắc cũng sẽ không thuận lợi suôn sẻ được vậy đâu, cả một chút khó khăn cũng không có.”
Cô ấy đã từng nghe một số cửa hàng ở đường mười ba nói, có người đằng sau bảo vệ bọn họ nên mới không có người gây sự quấy nhiễu chuyện làm ăn của họ.
Những người ngoài tỉnh làm chung nghề với bọn họ đã có không ít người bị lừa.
Nói một cách thẳng thắn, mấy tháng gần đây Túc An và chị dâu có thể kiếm được hai mươi vạn chính là nhờ Hàn Lặc trải sẵn đường rồi.