Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 311: Lời này không thể nhận
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:33
Lượt xem: 24
Túc Miểu ngẩn người, bỗng nhiên mí mắt khẽ run lên, sau đó nhìn về phía đôi mắt phát sáng của Hàn Lặc, anh luôn dạy cô lĩnh hội nguyên tắc trong cuộc sống, không phải trên sách giáo khoa mà trên phương diện đối nhân xử thế có thể dùng được.
Người đàn ông như vậy sao có thể không yêu được chứ.
Hàn Lặc thấy đôi mắt phát sáng của cô, suýt chút nữa cái đuôi vểnh lên trời: "Ha ha, hạnh phúc chứ, tuyệt thế mỹ nam như anh đúng lúc gặp được em."
Túc Miểu: "…"
Chỉ là vẫn tự kỷ hơn cô.
"Anh mới là người nên hạnh phúc, tìm được người tài năng như em, người vợ xinh đẹp dáng chuẩn, người khác muốn kết hôn cũng không được, quá hời cho anh rồi."
Hàn Lặc làm như thật gật đầu: "Phải, phải, phải, quá hời cho anh, anh hạnh phúc lắm."
Nếu anh cãi lại, Túc Miểu còn có thể ứng phó với anh vài câu, mỗi lần anh cứ nói huờ theo cô, khiến cô không có cách nào trách cứ, như thể cô là một người đặc biệt có khả năng làm ầm ĩ, già mồm cãi láo. Túc Miểu nghi ngờ là anh đang cố tình.
Là muốn xem bộ dạng bản thân không làm gì được của anh.
"Vẫn giận hả, sàng lọc đơn đăng ký báo danh trước đi. Đừng mang việc về nhà. Trưa nay chúng ta không về nhà ăn cơm, ăn thử cơm Tây nha, nghe nói bên kia đường Vĩnh Bình mở một nhà hàng cơm tây cao cấp. Anh đưa em qua đó thử đồ tây."
Vợ anh rất dĩ diện, đòi hỏi đối với bản thân cực kỳ nghiêm khắc.
Cô không quen lễ nghi cơm tây, lần trước khi đến Hồng Kông bởi vì có rất nhiều người cùng đi, không tìm được cơ hội luyện tập, bèn dứt khoát không đi.
Lý do khá quanh co nhưng nghĩ lại thì cũng đúng.
Hàn Lặc nghĩ đến bộ dạng c.h.ế.t không luyến tiếc lúc đó của cô cảm thấy có chút vui vẻ. Cô hiếm khi không mạnh miệng, thẳng thắn nói: Lĩnh vực xa lạ có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm thái của cô ấy, khiến cô ấy mất tự tin và có những nhận định sai lầm.
Năng lực ứng biến hiện trường của cô ấy không tốt sao?
Hàn Lặc không nghĩ như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh luôn cho rằng, về phương diện đối nhân xử thế Túc Miểu có thể tạo mối quan hệ tốt với bất cứ ai cô muốn kết giao, nhưng cô có một khuyết điểm chí mạng, đó là cô đặc biệt lễ nghi giao tiếp.
Ở một khía cạnh khác, nếu cô ấy gặp người mà cô ấy chưa hiểu, cô ấy sẽ bình thàn thẳng thắn, không gò bó chút nào. Nhưng đổi lại là dáng vẻ thì không được, tuyệt không chủ động mất mặt.
“Ếi, có đi không, chít một tiếng?”
Túc Miểu cầm phiếu đăng ký báo danh trong tay, nghiêng đầu nhìn anh: “Đi, tại sao không. Em thật sự tò mò không biết mùi vị của món ăn đẫm m.á.u kia thế nào.”
Nói xong nhỏ giọng nói: “Anh nói nước ngoài không phải rất phát triển sao? Tại sao trên phương diện ăn uống lại không coi trọng như vậy, quả thực là ăn tươi nuốt sống."
Không cần biết đang ở Đại Thịnh hay bây giờ ở nước Hoa, đồ cô ăn toàn bộ đều được nấu chín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-311-loi-nay-khong-the-nhan.html.]
Hơn nữa, Đỗ Kim Sinh biết nấu rất nhiều loại món ăn, trong vòng nửa năm có thể không lặp món. So với những món ăn phổ biến trong ẩm thực phương Tây, lòng Túc Miểu nói như thế nào, không nói ghét bỏ nhưng hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy “phát triển mạnh” thì hơi quá.
Túc Miểu xem tivi ít nhiều cũng hiểu về người ngoại quốc.
Nhưng không thực sự trải qua giai đoạn nước Hoa bị cường quốc đánh chiếm dã man. Từ trong tâm rất khó có tâm lý ngửa mặt trông lên với người ngoại quốc. Vì vậy với những lời khen ngợi của người khác cô luôn cảm thấy hiếu kỳ, cùng nghi vấn.
Sau đó dùng thử, khoảng cách chênh lệch trong lòng cô thực rất lớn.
Này là?
Này là???
Hồi đó nghĩ, lúc cô vừa đến Hồng Kông có biết bao hy vọng. Sau khi tới vài lần, ngoài việc xây dựng thành phố tốt hơn, thuận tiện hơn, thực ra cũng chỉ là như vậy.
Cho dù thời gian tới không lấy được tin tức từ miệng Túc An, nhưng cô tin rằng không bao lâu nữa An Nam sẽ đuổi kịp.
Huống hồ anh cả đã nói rằng thành phố đang lên kế hoạch mới, nhanh chóng hoàn thành hạng mục công cộng nội thành, thu hút đầu tư kinh doanh, nhanh chóng bắt kịp thủ đô và Thượng Hải.
Hàn Lặc nghe cô nói, cũng không có câu trả lời nghiêm túc.
Mà tuỳ tiện nói đùa một câu: “Cái này gọi là giống nòi đa dạng. Đàn ông thì râu ria xồm xoàm, lông rậm rạp khắp người. Đàn bà mười lăm mười sáu tuổi nhìn như hai mươi bảy hai tám. Da mặt vừa dày vừa xấu. Chúng ta vẫn còn trẻ trung tươi đẹp.”
Anh nói điều này để chỉ ra rằng chủng tộc có thể liên quan đến việc lựa chọn thực phẩm.
Nhưng Túc Miểu lại hiểu sai ý.
Cô cầm tập hồ sơ lên đập vào tay anh.
Đừng nói Hàn Lặc choáng váng, nhóc con đang vui vẻ cũng run rẩy. Túc Miều tưởng rằng con bé sợ, nhanh chóng đưa tay nhéo mặt con bé, đây là cử chỉ biểu hiện sự thân thiết giữa hai mẹ con.
Quả nhiên, sau khi nhéo con bé lại vui vẻ cười khúc khích.
Túc Miểu tức giận nói: “Làm sao anh biết được người ta lông rậm, da dày? Đàn ông thì thôi đi, phụ nữ anh cũng biết là sao? Nói, lúc anh với Thẩm Mãnh đến Hồng Kông có phải đã đến nơi không nên đi rồi không?”
Lời này Hàn Lặc thật sự không thể nhận.
Cái lần anh với Thẩm Mãnh đi buôn lậu tivi về, đích thực là bị người ta dẫn tới mấy khu phố đèn đỏ.
“Nghĩ đi đâu vậy? Bên kia người nước ngoài rất nhiều, nhìn một chút là biết.”
Túc Miểu: “Anh còn chủ động liếc người ta?”
Hàn Lặc: “…