Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 310: Ăn cơm mềm
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:31
Lượt xem: 22
Lúc Túc Miểu bàn chuyện quan trọng, Hàn Lặc ở bên ngoài chơi đùa với con gái. Không định tham gia vào việc của cô.
Người báo danh đa số là phụ nữ.
Nói cho cùng, Túc Miểu xác định rõ ràng yêu cầu là cửa hàng tuyển người có kinh nghiệm chăm trẻ. Tuy rằng thời nay nói nam nữ bình đẳng, phụ nữ chống đỡ một nửa bầu trời, không có nghĩa là thực sự đứng ngang hàng với nam giới.
Phần đông chị em phụ nữ không chỉ cạnh tranh biểu hiện ở vị trí làm việc, phấn đấu xuất sắc, về nhà còn phải chăm sóc già trẻ lớn bé. Nam giới thì sao, về đến nhà là y như lão đại gia. Quyết định toàn bộ chuyện lớn, chỉ bị người phụ nữ lấn át quyền làm chủ trong gia đình.
Giống như đôi vợ chồng này, nữ sắp xếp công việc, nam ở bên cạnh trông con.
Thực sự, bọn họ chưa bao giờ thấy qua "trai gái đảo ngược" vai trò trong gia đình.
Ánh mắt hâm mộ, bội phục nhìn vợ chồng son, còn có…vài phần nghi ngờ và khinh thường.
Nghi ngờ gì chứ, chủ yếu là chĩa mũi nhọn về phía Hàn Lặc.
Cao lớn đẹp trai như vậy lại còn biết lái xe, toàn thân toát ra khí chất như vậy, không giống người ở rể nha.
Nhưng cửa hàng lớn như vậy anh cũng không có quyền quản lý, thực rất dễ khiến người ta liên tưởng đến việc anh kiếm cơm dựa vào nhìn sắc mặt của vợ.
Ánh mắt bọn họ vẫn nóng bỏng như thế, Hàn Lặc lại là một người đàn ông tâm tư nhiều như tổ ong. Sao anh có thể không nhận ra tâm tư của những người này, nhưng anh còn không buồn nhấc mí mắt, tủm tỉm cười nắm tay con gái chơi đùa.
Anh làm theo ý mình, Túc Miểu lại không thể nhìn bọn họ dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khẽ cau mày, nhanh chóng liếc nhìn đám người vẫn chưa rời đi, nhớ kỹ mấy người có biểu cảm rõ ràng trên khuôn mặt.
Cửa hàng của cô kinh doanh đồ dùng mẹ bầu và bé.
Có thể nói, điều mà nhân viên phục vụ cần nhất không phải trình độ học vấn mà là việc bản thân có tính cách ôn nhu dịu dàng như cây cỏ mùa xuân.
Tùy tiện phỏng đoán thân phận của người khác, lại thông qua phỏng đoán ban đầu của bản thân mà thể hiện cảm xúc lên khuôn mặt là điều tối kỵ.
Trước đây Túc Miểu tưởng rằng tầm nhìn của phụ nữ An Nam đã rất cởi mở. Họ làm việc chăm chỉ và cố gắng tạo ra giá trị của riêng mình, tự do cởi mở hơn nhiều phụ nữ ở Đại Thịnh.
Sau khi đến Hồng Kông, cô thừa nhận kiến thức của mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng.
Cô cho rằng so với tầm nhìn của những ngươi ở các thành phố phát triển thịnh vượng, tư tưởng của cô thực sự cực kỳ bảo thủ.
Khi phụ nữ đến cửa hàng bách hóa mua quần áo trong, cũng luôn phải lén la lén lút nhanh nhanh chóng chóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-310-an-com-mem.html.]
Đừng nói đến việc bọn họ phải giải thích với những người lạ trong cửa hàng về những bất tiện khi cho con b.ú bằng sữa mẹ, đoán rằng điều đó khó như lên trời.
Những từ chuyên ngành mẹ và bé là từ mới mà đại đa số mọi người đều chưa từng biết tới.
Nếu nhân viên cửa hàng có tư tưởng dùng mắt chó nhìn người thấp, vậy rất có khả năng làm hỏng tất cả mọi chuyện, dù người đó có năng lực đến đâu Túc Miểu cũng sẽ không tuyển loại người luôn nhìn người khác từ trên cao như vậy.
Túc Miểu thu lại toàn bộ phiếu báo danh và mời mọi người rời đi.
Chờ mọi người rời khỏi, vẻ mặt thâm sâu giây lát sau đã biến thành tức giận bất bình.
Cô tức mình dậm chân thật mạnh, chạy tới chỗ Hàn Lặc ngồi xuống thở hổn hển, bắt đầu bộc phát bản chất của mình: "Anh nhìn thấy chưa, vừa rồi có mấy người đầu óc thật sự có vấn đề, tìm việc mà còn ở đây trêu ngươi em, chỉ có cô ta có mắt còn người khác không có sao."
Hàn Lặc phì cười: "Tức cái gì, khinh thường thì khinh thường đi, có thể ăn cơm mềm cũng là một loại bản lĩnh."
Túc Miểu trừng mắt.
Đến nhóc con cũng tròn mắt nhìn biểu cảm của cô. Bé con ngồi trong xe nhìn bố một lúc, lúc sau lại nhìn sang mẹ, sau đó cũng trừng mắt cau có nhìn Hàn Lặc.
Hai mẹ con cùng biểu cảm.
Hàn Lặc đứng hình tại chỗ: "Vợ ơi, mau nhìn biểu cảm của con nhóc này."
Túc Miểu nghiêng đầu, chỉ thấy cô nhóc nghiêm mặt hổ, con mắt đen láy trừng thật to, cố làm bộ hung dữ, làm cho ngọn lửa trong lòng cô tiêu tan ngay lập tức. Chỉ muốn ôm con bé hung hăng hôn mấy cái.
Đưa tay xoa xoa đầu, lại nhéo khuôn mặt mềm mại trắng như trứng bóc của con bé, làm cho nó kêu la oai oái Túc Miểu mới chịu dừng tay.
Cô nhịn cười, khó chịu nhìn Hàn Lặc: "Còn biết nói sang chuyện khác, người ta nhìn anh như thế anh không giận tí nào sao?"
Hàn Lặc híp mắt hớn hở nói: "Điều đó có nghĩa là bọn họ hiểu biết nông cạn, đàn ông họ gặp phải đều là người xấu."
Thấy ít hơn mới có thể ngạc nhiên khi thấy những điều bình thường.
Anh cần gì tức giận với người có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, cần gì phải so đo tính toán làm gì chứ?
Hàn Lặc thực sự nghĩ điều đó không quan trọng, anh là người trọng lợi ích thực tế, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Trừ phi những đánh giá này sẽ ảnh hướng đến kế hoạch sau này của anh. Nhưng rõ ràng có thể thấy được, những người đó không đủ sức.
Có điều thấy vợ ấm ức thay mình, lòng anh vẫn thấy vui.