Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 307: Dĩ hòa vi quý
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:27
Lượt xem: 35
Túc Miểu kéo cửa cuốn lên, xoay người định dắt xe đạp vào.
Hách, hàng rào bên ngoài có năm sáu người, già trẻ đều có.
"Cái đó…em gái, em là chủ nhà mới hả?" Người hỏi khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, trắng trắng mập mập.
Không cần biết đối phương có hợp mắt hay không, Túc Miểu hiếm khi để lộ ấn tượng đầu tiên của mình. Dù sao cô luôn mỉm cười khi nhìn thấy mọi người.
Cô cong khóe miệng, gật đầu: "Vâng, mọi người vào đây ngồi một lúc." Cô đi qua đó, mở hai cánh hàng rào, vừa dắt xe đạp vừa nói: "Tôi họ Túc, mọi người gọi tôi là Tiểu Túc cũng được."
Mấy người nhìn nhau, nháy mắt ám hiệu với đối phương, muốn cho người khác làm chim đầu đàn.
Trái lại Túc Miểu đoán được một chút, có điều cô không có tâm trạng mồm mép với đám người bịp bợm này. Kéo vài cái ghế tựa vào trong chòi nghỉ mát, để các cô ngồi tám chuyện một lát, bản thân thì bận rộn dán thông báo tuyển dụng.
Toàn bộ sân nhỏ bày đủ loại hoa tường vi, muôn màu khoe sắc đậm nhạt hòa quyện trên nền hàng rào màu trắng. Chòi nghỉ mát xa xa nhìn lên vừa dễ làm người khác chú ý lại vừa xinh đẹp. Trong thời đại mà việc kinh doanh trọng nội dung không trọng bề ngoài này nháy mắt đã thu hút ánh mắt của vô số người qua đường.
Thông báo tuyển dụng màu đỏ dán trên tường viết yêu cầu công việc.
Túc Miểu dán hết lên tường, lại kéo từ trong phòng ra tấm ván gỗ nhỏ.
Dán một tấm lên ván gỗ rồi dựng bên cạnh cổng chính. Vừa dán xong, không chỉ có mấy người hàng xóm trong sân qua đó coi mà những người đi đường cũng bước tới xem rốt cuộc trên tờ giấy đó viết cái gì.
"Thúy Bình, cô từng học qua bậc tiểu học, qua đây xem trên đó viết cái gì thế?"
Người phụ nữ tên Thúy Bình bước tới, trong mắt phát ra sự kinh ngạc, bút pháp đẹp quá, đẹp hơn cả người viết câu đối tết.
"A, tôi nhìn xem!"
"Tuyển ba người, yêu cầu như sau: Trình độ tối thiểu cấp trung học cơ sở, có sự tương tác, có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ, có năng lực biểu đạt ngôn ngữ, có kinh nghiệm trong việc làm quen sản phẩm...”
Cô ta chưa kịp đọc xong thì đã có người khoát tay lắc đầu: "Ôi dào má ơi, đây là bán cái gì chứ, đòi hỏi công việc còn cao hơn cả công xưởng quốc doanh, còn đòi trình độ trung học cơ sở, ai có bằng đấy mà lại vào đây làm công việc chân tay cơ chứ, các người nói có đúng không?"
"Đúng vậy, yêu cầu quá nhiều, bán đồ thôi mà, có ai há mồm mà không bán được chứ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Em gái à, cô định bán cái gì vậy, tôi thấy trên tường vẽ hai đứa nhóc mập, là chuyên bán quần áo trẻ em sao? Cô nói xem, bán quần áo trẻ em đòi hỏi yêu cầu cao như vậy liệu có ai đến báo danh không?"
Túc Miểu hé miệng cười: "Xem chú nói kìa, An Nam lớn như vậy lại sợ không có nổi ba người có trình trung học cơ sở sao?"
Lúc nói, cô tinh tế quan sát biểu cảm mấy người này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-307-di-hoa-vi-quy.html.]
Láng máng đoán được bọn họ đến đây để lôi kéo làm quen, tìm kiếm thời cơ cho ai đó trong nhà. Mặc dù Túc Miểu vẫn chưa thấy người bọn họ muốn tiến cử, nhưng cũng không cầm gậy đánh c.h.ế.t hết một lượt.
Mà lại nhẹ nhàng giải thích với mọi người hiểu tại sao lại có những yêu cầu như vậy.
Nghe cô nói xong, vẻ mặt mọi người kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.
"Con gái, con không hù bọn ta chứ hả? Đồ con bán ở đây đều là hàng nhập khẩu sao? Cái tem nòng nọc trên đó là loại gì?" Thím Kỷ bán tín bán nghi lớn nhất.
Túc Miểu gật đầu: "Cháu làm đại lý ủy quyền của bên Hồng Kông, bán đồ của bọn họ, không nói toàn bộ là hàng nhập khẩu, nhưng chắc chắn không hề ít."
Nói rồi thở dài: "Theo lý thuyết, người trên hai mươi tuổi học trung học cơ sở ngày trước học ngoại ngữ không nhiều, đưa tới sẽ bán không được, lại còn phải mất thời gian đào tạo. Nhưng nếu đã được học từ trước sẽ có nền tảng tốt hơn những người chưa học, và cũng sẽ học nhanh hơn. Có lẽ ngày thường đã mệt rồi, mọi người đều bận rộn kiếm sống, làm gì còn lòng dạ đọc sách."
Câu nói này đã chạm đến đáy lòng tất cả mọi người.
Đều là người thành phố, mấy năm nay há có thể không cảm nhận được sự thay đổi của nội thành, vả lại còn chưa đề cập tới những thứ có liên quan. Có văn hóa tìm việc vẫn dễ hơn là không có văn hóa.
Văn hóa cao có khả năng đảm nhiệm cán bộ viên chức, văn hóa thấp cũng có thể vào làm tại phân xưởng.
"Chà, bây giờ chỉ có thể ép con cháu chăm chỉ học hành rồi."
Túc Miểu mỉm cười.
Châm ngôn nói, dĩ hòa vi quý đúng thật là rất có lý.
Việc kinh doanh muốn kiếm tiền không thể chỉ có mắt ở trên đầu, vẫn nên kiềm chế được tính khí của bản thân.
Ở nhà Túc Miểu tính tình có chút cáu kỉnh, đó là thú vui của hai vợ chồng.
Khi làm chính sự thì cực kỳ đáng tin, nên hạ mình sẽ hạ mình, không có mấy cái tật thượng đẳng.
Không phải sao, suy tính của một số người không thực hiện được, trong lòng vẫn có chút không thoải mái nhưng khi được cô nhẹ nhàng giải thích, rốt cuộc cũng nhẹ giọng, không còn cảm giác khoe khoang, từng người từng người dần cảm thấy hợp tình hợp lý.
"Tôi cũng biết đọc nhiều sách càng có tiền đồ, đáng tiếc nhà tôi không có cơ to."
"Đầu óc của con tôi vẫn tốt, thầy giáo nói tiếp tục duy trì thì thi vào trường số 1 An Nam cũng không phải là vấn đề lớn."
"Vậy ông chờ được hưởng phúc đi, không chừng còn có thể như lão Trần, theo con ra nước ngoài sống sung sướng."