Túc Miểu hổ chỉ kiếm cái hố chôn ngay tại chỗ.
khi lướt thấy ánh mắt chế giễu của Hàn Lặc, lòng tự trọng mất từ lâu của cô bỗng trỗi dậy.
Cô cảm thấy bản vẫn thể cứu vãn.
Mọi thấy Túc Miểu đang ngụy biện một cách nghiêm túc giống như Trương Quan Công: “Đều tại Hàn Lặc, bản dám nếm để cho cháu nếm, dì Đỗ, dì xem là đang ức h.i.ế.p khác ?"
Đỗ Kim Sinh nhịn .
Ai mà chả trong nhà nay ai mới là lão đại.
Hàn yêu vợ bao nhiêu, bọn họ đều thấy .
Bà lén liếc mắt Hàn Lặc, thấy nét mặt nhu hòa, khanh khách, phụ họa : "Ừ, ức h.i.ế.p . Thôi , hai mau ăn sáng , cơm để trong phòng khách lầu nhỏ, nhanh nguội."
Hồi Túc Miểu ở cữ ngày ba bữa đều do Đỗ Kim Sinh bưng tới.
Bây giờ tháng , Đỗ Kim Sinh cũng sửa thói quen , bà hiểu mùa đông cô thích trong chăn dậy, mỗi ngày đều đem bữa sáng qua đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu cũng nhanh chóng thoát khỏi nơi ngón chân đào đất .
Tùy tiện đáp hai tiếng, ngay cả con gái đáng yêu cũng quên mất mà chạy như ma đuổi.
Hàn Lặc mãi dứt, ánh mắt vẫn nhúc nhích con gái ở ngoài cửa. Ánh mắt đứa nhỏ như đang ngờ vực tự nhiên chạy , giọng trẻ hờn dỗi kêu lên hai tiếng: "a a."
Hàn Lặc túm lấy bàn chân nhỏ đang quơ quơ: "Nhìn thấy , con gái, như nào là con vịt c.h.ế.t còn cứng miệng, như nào là chạy trối chết?"
“A, a a...”
Hàn Lặc chào Đỗ Kim Sinh, chầm chậm đẩy xe nôi trong sân.
Đứa nhỏ ăn uống no say, cực kỳ hăng hái.
Lúc qua con đường nhỏ trong sân, bàn chân vẫy vẫy , chộp lấy tất cả những bông hoa thể với , nhét cả lá với hoa miệng, cũng may Hàn Lặc kịp thời thấy hất nó , bằng phụ nữ hai vòng về ăn mắng.
Ăn sáng xong Hàn Lặc .
Việc của Túc Miểu bận một chút, cầm thông báo tuyển dụng đỏ chót .
Cửa hàng bên vẫn còn mùi hương thoang thoảng. Cô lo rằng thành phần bên trong nước sơn cho trẻ nhỏ. Chỉ thể tranh thủ lúc đứa nhỏ ngủ mới dám ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-306-hang-xom-xung-quanh.html.]
Nói đến cũng thật vui, phàm là một trong hai cô và Hàn Lặc ở nhà, con gái thể thoải mái vui chơi.
Chỉ là con bé chơi một lúc sẽ ngẩng lên xem xem bọn cô ở bên cạnh với nó , dáng vẻ nhỏ nhắn thật sự tinh quái.
Nếu Hàn Lặc nhà, đứa nhỏ chắc chắn cách nào tách khỏi cô.
Cô chỉ cần rời con gái ba bước, con nhóc ngay lập tức ngấn lệ, dùng ánh mắt tủi cô, xem cô mềm lòng mức nào, nóng lòng mong cô cũng bế con bé theo.
Cho dù là cô chỉ ngoài khi con bé ngủ say nhưng đến khi về nhà dì Viên ôm con bé đợi ở cửa.
Chao ôi, bộ dạng nhỏ nhắn đỏ mắt chờ mong thể khiến đau lòng .
Trẻ con giận thì giận nhưng thương thì cũng cực kỳ thương.
Kể từ khi con gái, trong đầu Túc Miểu lúc nào cũng xoay quanh con bé.
Cô vui vẻ chịu đựng, đây là điều cô hề nghĩ tới.
Tháng chạp ở An Nam giống với phương Bắc, tuyết tới mức đổ ào ào chỉ mưa rả rích xen lẫn tuyết, hồi rơi hồi dừng.
Cùng với đó là giá lạnh thấu xương, dường như gió đưa nước tận xương tủy, đóng băng bên trong từ từ lan khắp bề mặt cơ thể.
Cũng may hôm nay thời tiết cũng tệ lắm, trời sáng .
Nửa Túc Miểu mặc áo lông, mặc ít nhất ba cái quần, chân còn mang thêm tất len, nặng nhọc đạp xe đạp. Chậm như rùa hướng về phía đại lộ Thanh An.
Dọc đường gặp gương mặt quen thì chào hỏi đối phương.
Tới cửa hàng bách hóa thứ hai, cô bắt đầu đổ mồ hôi nhễ nhại.
Túc Miểu dựa xe hàng rào, rút chìa khóa . Xe đạp cô dừng ở cửa, mấy nhà bên cạnh chạy , ý tứ định bụng dò dò xét xét.
Chuyện ông Trần bán nhà nước ngoài lan truyền rộng rãi.
Đầu năm nay xuất ngoại thể là chuyện lạ, nhà nhà đều mong đợi trong nhà cũng xuất hiện một Trần Học Dân, đưa cả gia đình nước ngoài, tận hưởng niềm vui của thượng đẳng.
Tất nhiên bọn họ cũng tò mò về hàng xóm mới mua nhà với giá cao.
Lúc nhà cải tạo, những hàng xóm thường xuyên đến xem.
Nghe công nhân cải tạo nhà để ở, mà mở cửa hàng bán đồ, trong lòng bọn họ bắt đầu chủ ý.