Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 305: Rau củ xay
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:24
Lượt xem: 39
Túc Miểu cả đêm mệt mỏi cuối cùng ngủ thiếp đi nhưng lại gặp ác mộng.
Trong mơ dường như có người, cũng có thể là quỷ đang đuổi theo cô, cô gắng sức chạy thục mạng, bỗng nhiên một cục đá từ trên người rơi xuống đè lên người cô.
Trong mơ dường như có người, cũng có thể là quỷ đang đuổi theo cô, cô gắng sức chạy thục mạng, bỗng nhiên một cục đá từ trên trời rơi xuống đè lên người cô. Những kẻ truy đuổi càng lúc càng gần, cô càng ngày càng khó thở, như sắp chết…
Lúc này, cô chợt bừng tỉnh mới chợt nhận ra con gái đã dậy, cái m.ô.n.g nhỏ ngồi trên bụng kéo ti cô.
Rõ ràng con bé chính là tảng đá lớn đè lên người cô.
Túc Miểu thở phào nhẹ nhõm, mở to mắt nhìn con gái: "Hàn Tĩnh Ngọc, con bé ngốc này, tại sao lại đánh thức mẹ?"
Cô bạn nhỏ Hàn Tĩnh Ngọc nhìn vô tội.
Túc Miểu: "…"
Không giận, không giận, là do mình sinh ra, không phải nhặt ở thùng rác.
Cô hít hai hơi thật sâu, cuối cùng nén giận thức dậy, ôm đứa con bé bỏng lên chiếc giường trống bên cạnh, nhét búp bê vào tay con bé, cũng không quan tâm con bé có hiểu được hay không: "Con bé ngốc, mẹ mặc áo cho con, không được lộn xộn."
Lúc này Túc Miểu vô cùng cảm tạ con gái mình chưa biết bò, nếu không sẽ rất đau đầu.
Cô vừa mặc quần áo vừa gọi Hàn Lặc: "Hàn Lặc, anh có trong nhà không?"
"Chồng ơi…anh mau tới mặc quần áo cho con nhỏ tinh nghịch này đi."
Không có người phản ứng.
Túc Miểu thở dài, cam chịu thay quần áo cho con. Mỗi lần mặc một thứ, lòng cô lo sợ xương cốt trẻ con còn yếu, đụng tới là gãy xương ngay.
Mặc quần áo cho con bé xong, Túc Miểu ướt đẫm mồ hôi.
Cô đặt con bé vào xe đẩy, vào bếp pha sữa cho con.
Lúc đầu con bé không chịu uống, cũng may lúc con bé không thích thì cũng sẽ không khóc. Con bé chỉ biết ngậm chặt miệng, Túc Miểu bên cạnh vừa hôn vừa dỗ, khen con bé là bé cưng của mẹ.
Đây đều là bác sĩ nói đấy, trẻ con cai sữa không thể đơn giản thô bạo bôi mướp đắng hay là ớt lên n.g.ự.c mà phải nhẹ nhàng, không được để cảm giác an toàn bị phá hủy.
Túc Miểu không quá tin.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đứa trẻ mới được mấy tuổi căn bản không thể hiểu được câu nào cả. Cô tiếp tục thử tất cả mọi cách. Cai sữa sớm ngày nào cô sẽ bớt bị cắn ngày đó, vì vậy cô đã thử, không ngờ nó thật sự hữu ích, dù sao bữa ăn sáng cũng đã được giải quyết.
Con nhóc cầm bình ti, Túc Miểu chậm rãi đẩy con bé tới phòng bếp.
Qủa nhiên Hàn Lặc ở bên trong.
Nghe tiếng bánh xe nôi, bóng dáng cao lớn quay lại: "Trời lạnh sao em lại tới đây."
Túc Miểu nhìn anh từ phía sau: "Anh bận rộn gì vậy, dì Viên đâu?"
"Bữa sáng làm xong rồi, hình như dì ấy bưng sang phòng khách rồi, em tới vừa lúc dì ấy rẽ.”
Hàn Lặc đang xay rau, còn cho thêm mẩu thịt vào trong: "Thứ này dì ấy chưa thấy bao giờ, anh thử xem có ổn không rồi làm cho con gái một phần."
Túc Miểu tò mò quan sát kỹ.
Thấy rằng thứ này thực sự rất tinh tế, còn có một chút quen mắt.
Hàn Lặc bật cười vì sự đãng trí của cô: "Đây không phải thứ ép nước trước đây em cần cho trẻ sơ sinh sao, anh thấy nếu muốn bán món này trong cửa hàng của mình thì phải đi kèm một công thức hoàn chỉnh. Chúng ta đã làm phải làm tốt nhất, em nghĩ sao?"
Nhà mình còn có một đứa nhỏ, Túc Miểu lại muốn kiếm tiền trong ngành này, vậy sao lại có thể không hiểu các chức năng và lợi thế của nó chứ? Hàn Lặc trước là muốn làm thức ăn cho con gái, sau là để nhắc nhở cô là một bà chủ không được mơ hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-305-rau-cu-xay.html.]
Túc Miểu có bộ óc linh hoạt, lại biết rõ tính cách của Hàn Lặc vì vậy ngay lập tức hiểu ra được dụng ý sâu sắc bên trong lời nói của anh ấy.
Cô kích động nhào tới từ phía sau ôm Hàn Lặc: "Chồng à, anh thông minh thật đấy."
Hàn Lặc cười tít mắt: "Hôm qua còn nói anh đáng ghét!"
"Ai nói thế?" Túc Miểu chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, Hàn Lặc cúi đầu cắn môi cô lẩm bẩm nói: "Một kẻ không có lương tâm nói."
Túc Miểu đột nhiên nói: "Ồ, vậy chắc là con gái chúng ta nói! Nó dạo này hay cáu kỉnh và thích bắt nạt người khác."
Hàn Lặc bỏ rau củ xay nhuyễn vào bát con, liếc xéo cô vợ tinh nghịch: "Ha ha."
"Nào, con gái, ba làm đồ ăn ngon cho con."
Hàn Lặc cầm đi bình sữa con bé uống dở trong tay, nhân lúc con bé đang cáu kỉnh thì đút thìa rau nhỏ cho nó.
Con nhóc dường như hơi sửng sốt một chút, sau đó híp mắt lại vui vẻ, bộ dạng giống hệt Túc Miểu lúc gặp được chuyện vui.
Một miếng lại một miếng, chẳng mấy chốc đã hết sạch bát.
Túc Miểu mất hình tượng ngồi xổm bên cạnh, hứng thú nhìn chằm chằm vào miệng con gái: "Bên trong cho gì vậy, nó thực sự rất ngon sao?"
"Anh không cho gì vào trong đó, chỉ có miếng cà rốt nhỏ, một ít rau xanh và một ít thịt, không muối, không gia vị."
Hàn Lặc múc thìa cuối cùng cho Túc Miểu: "Thử xem."
Túc Miểu nghe anh miêu tả đã thấy rất khó ăn, nhưng con gái lại khua tay múa chân, lòng cô có chút hào hứng muốn nếm thử.
"…Ách, em ăn hết nha."
Hàn Lặc nhịn cười: "Ừ, há miệng ra, anh đút cho em."
Túc Miểu thay đổi sắc mặt, có chút lúng túng: "Vậy em thử xem."
Hàn Lặc không nhịn nổi, vợ anh vẫn đáng yêu như vậy, có đôi khi lại như một đứa trẻ, vô cùng tò mò.
“A...”
Túc Miểu ngoan ngoãn há miệng, Hàn Lặc đút thẳng vào miệng.
Thìa vừa rút ra, dì Viên với Đỗ Kim Sinh đã xuất hiện ở cửa bếp.
Túc Miểu!!!
Cô ho dữ dội, khuôn mặt lập tức đỏ ửng.
Hàn Nhạc cũng hoảng sợ, đặt bát sang một bên, vỗ vỗ lưng Tô Miểu.
"Đỡ hơn chưa?"
Túc Miểu thậm chí còn không kịp nhớ lại rau củ xay nhuyễn có vị gì, chỉ thấy cả mặt nóng bừng bừng.
Vừa thẹn vừa quẫn, lắp bắp giải thích: "…Đừng hiểu lầm, cháu không tranh đồ ăn của con nhóc, Hàn Lặc tìm công thức, cháu chỉ thử xem có đáng tin hay không thôi, vì con nhóc nên thử trước…Đúng, chỉ thử một miếng thôi."
Dì Viên và Đỗ Kim Sinh: "…"
Cái bát kia trống không rồi, như vậy là một miếng sao?
Hàn Lặc rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười một tiếng.
Sau đó anh càng cười càng to, tiếng cười vang khắp cả phòng bếp, pha lẫn cùng tiếng bô bô a a không hiểu chuyện của con nhóc, rất lâu mới tan hết.