Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 299: Mua nhà
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:40:04
Lượt xem: 43
Ngày hôm sau, Túc Miểu gặp Thái Phán Lan tại tiệm may và nhờ cô ấy giúp tìm một cửa hàng.
Việc này không để Hàn Lặc xử lý nguyên nhân rất đơn giản, Người Hàn Lặc biết đều từ đại viện, làm việc rất đơn giản thô lỗ.
Thành thật mà nói, Túc Miểu cũng thích dùng tiền để giải quyết mọi việc.
Nhưng không phải vì gia đình gần đây không có nhiều tiền sao?
Huống chi, gần đây Hàn Lặc phải tiêu rất nhiều tiền để nghiên cứu điện thoại di động, cô không thể làm phiền anh bằng những rắc rối vụn vặt của mình.
Sau nhiều lần cân nhắc, vấn đề này vẫn nên nhờ những người dân địa phương như Thái Phán Lan, những người giỏi giao tiếp.
Thái Phán Lan lắng nghe yêu cầu của cô, không nói hai lời đã đồng ý.
Chị ấy thực sự rất để bụng, trong vòng một tuần, chị ấy đã gọi cho Túc Miểu, nói với cô rằng có một tòa nhà hai tầng đối diện với cửa hàng bách hóa số Hai trên đại lộ Thanh An cần bán.
Con trai chủ sở nhà sau khi học xong tiến sĩ ở Mỹ không có ý định quay lại, nói bố mẹ bán nhà để ra nước ngoài.
Sau khi Thái Phán Lan cung cấp thông tin cơ bản về chủ nhà, chị ấy cảm thấy hơi khó xử, Túc Miểu thấy vậy liền hỏi: "Có chuyện gì vậy chị Thái, ngôi nhà này còn vấn đề gì khác không?"
"Không." Thái Phán Lan vội vàng lắc đầu: "Nhà không có vấn đề gì. Nó ngay mặt tiền và đối diện với cửa hàng bách hóa số Hai. Giao thông ở đó thực sự có thể so sánh với cửa hàng bách hóa số Một. Em muốn kinh doanh cái gì cũng không lỗ."
"Vậy là..."
Túc Miểu nghi ngờ nhìn cô ấy, càng tò mò hơn.
Thái Phán Lan cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị không nghĩ rằng chủ nhà thực sự muốn bán nó?"
Túc Miểu: "Sao vậy ạ?"
Thái Phán Lan: "Giá khá cao, đắt hơn khoảng 20% so với những ngôi nhà xung quanh và có nhiều yêu cầu đối với người mua. Phải có văn hóa, phải có khả năng chăm sóc sân vườn. Cây bạch quả trong sân..."
Vừa nói, cô ấy vừa lắc đầu: "Chị thấy họ không hẳn muốn xuất ngoại, nhưng con trai vội vàng giục họ sang chăm sóc cháu nội. Hai vợ chồng không thể không buông bỏ nhà cũ, muốn hưởng thụ hạnh phúc gia đình nên mới rối rắm như vậy."
"Haiz, có thể ra nước ngoài thật tốt, nhà để không ở đây nhiều năm không phải sẽ hỏng sao? Tốt hơn là đổi lấy một ít tiền, em không nghĩ vậy sao?"
Túc Miểu suy nghĩ một chút, hỏi: "Bọn họ muốn bao nhiêu?"
Thái Phán Lan đưa tay ra và lắc nó trước mặt Túc Miểu: "Hai vạn năm."
Túc Miểu cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Hai vạn năm, cô có thể mua được mức giá này.
Nhưng cô vẫn hỏi Thái Phán Lan: "Có đúng là giá cả không thể thương lượng thêm không? Ngoài ra, em nhất định sẽ cải tạo tòa nhà đó, nhưng cây bạch quả thì không cần phải chặt."
Thái Phán Lan: "Em thực sự muốn nó như vậy, chị sẽ nhờ người nói chuyện, nói không chừng nói một hồi vẫn có thể."
Túc Miểu gật đầu ngọt ngào cảm ơn cô ấy.
Thái Phán Lan mỉm cười: "Không có gì phải cảm ơn. Chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, lại hợp tính nhau. Nếu chị có thể giúp được, chị chắc chắn sẽ giúp. Chị nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì. Hai vợ chồng già đang nhớ thương con cháu, không thể tay không qua đó, chị nghĩ kéo dài mãi cũng phải bán thôi."
Túc Miểu không nói nữa.
Nhưng sau khi ra khỏi tiệm may, cô vẫn đến đại lộ Thanh An nhìn tòa nhà nhỏ kia.
Rất sạch đẹp, ra dáng một gia đình có văn hóa và biết quan tâm đến cuộc sống.
Ở An Nam, họ hẳn là gia đình có điều kiện tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-299-mua-nha.html.]
Túc Miểu không hiểu lắm, họ có người thân, bạn bè và người quen ở đây, tại sao họ lại sẵn sàng rời quê hương và đến một đất nước xa xôi như vậy?
Ở nước ngoài có thực sự tốt như vậy?
Cô không thể chịu được ý nghĩ phải sống ở một nơi mà cô không nói được ngôn ngữ đó. Ngay cả khi Hàn Lặc và Tiểu Ngư ở bên cạnh, cô vẫn không thích ứng được.
Có lẽ, bởi vì tầm nhìn của chính mình quá nhỏ, không thể đạt tới cảnh giới tâm linh của người khác.
Túc Miểu suy nghĩ lung tung, cảm thấy mình chỉ là ăn củ cải lo lắng mà thôi, mua nhà mà thôi còn nghĩ đông nghĩ tây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vấn đề là, ngôi nhà có thể mua được.
Nghĩ đến đây, cô lại có động lực.
Nhưng tâm trạng này không kéo dài được lâu, vừa bước vào ngõ Văn Hóa, cô đã gặp Xa Đông Mai và Xa Xuân Tuyết với vẻ mặt lo lắng.
Hai người nhìn thấy cô, giống như nhìn thấy Như Lai Phật Tổ Quan Âm Bồ Tát, trong mắt đều có ánh sáng, làm cho Túc Miểu không hiểu ra sao: "Sao, hai người sao vậy?"
Xa Đông Mai nắm lấy cánh tay cô, kéo cô chạy ra ngoài: "Chị hai bị sảy thai, bác sĩ nói sẽ tiến hành phẫu thuật, chị và chị cả không đủ tiền, em có thể cho bọn chị mượn ít không?"
Nghe vay tiền, Túc Miểu vội vàng dừng bước: "Vậy chị kéo em đi làm gì, chúng ta về nhà lấy tiền trước."
Hai chị em họ Xa đều đang hoang mang.
Xa Xuân Tuyết nghiêm mặt, không biết nên khóc hay không.
Xa Đông Mai đỏ mặt, mấy lần định mắng Xa Hạ Hà nhưng đều phải kìm lại.
Túc Miểu chạy nhanh quên hỏi bao nhiêu, cô cầm lấy chiếc ví mà Hàn Lặc để trên bàn ở nhà, cô xem qua, bên trong có ít nhất bốn mươi tờ đại đoàn kết.
Nếu không đủ, cô sẽ quay lại lấy sổ tiết kiệm để rút tiền.
Trên đường từ nhà đến bệnh viện, Xa Xuân Tuyết và Xa Đông Mai im lặng lạ thường. Không khí ngưng trệ quanh quẩn, khiến Túc Miểu cũng cảm thấy bất ổn.
Cô nhịn được mười phút, không nhịn được nữa.
Cô mở miệng hỏi: "...Ờ, sao chị ấy lại sảy thai?"
Túc Miểu ngay lập tức nhận ra một vấn đề sau khi hỏi, Xa Hạ Hà mang thai khi nào? Tại sao không có ai thông báo cho cô, nói sảy thai là sảy thai.
Đôi môi của Xa Xuân Tuyết run rẩy, cứ mở ra đóng lại nhiều lần mà không nói một lời nào.
"Bị đánh." Xa Đông Mai nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ mặt ủ rũ.
Đầu óc Túc Miểu nhất thời chập mạch: "Hả? Ai đánh?"
Cô vừa nói lời này, trước mắt hiện ra một bóng người, âm lượng lập tức tăng lên: "Chẳng lẽ là Chu Phúc đánh?"
Xa Đông Mai lạnh lùng gật đầu, bước nhanh đi: "Hắn ta đáng bị vạn đao c.h.é.m giết."
Lúc này, Xa Xuân Tuyết dường như đã hoàn hồn, cô thở hổn hển nói: "Hạ Hà mang thai không dễ dàng gì, mỗi ngày đều nôn, tinh thần không tốt nên có chút bất lực trong việc chăm sóc đứa trẻ. Hôm qua lại nôn nên nằm trên giường một lúc ngủ quên nấu cơm, thế là đưa tiền cho con riêng đi ăn ngoài, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Ai biết thằng nhóc kia vì khoe khoang, bởi vì hai đồng mà đánh nhau với người khác, bị đập đầu, tên khốn Chu Phúc đó đã đổ chuyện này lên đầu Hạ Hà…"
Túc Miểu: ...
Đây có còn là con người không?
Chương 300. Mức sống của chị em nhà họ Xa