Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 292: May mà cô không có mẹ chồng.

Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:39:54
Lượt xem: 48

Nghe Túc Miểu nói xong, hai mắt Túc An sáng lên.

"Vậy thì cô nhất định phải thương lượng với bọn họ, giành được quyền đại lý độc quyền trong nước. Như vậy, nhãn hiệu này ngoài cô ra sẽ không ai được phép kinh doanh. Uầy, tôi không biết sâu về nó. Tự tìm sách nghiên cứu đi."

Cô ấy cũng là một gà mờ, có thể biết đại lý độc quyền bởi vì nhượng quyền thương mại rất nổi tiếng trong một thời gian nhất định, đài truyền hình nào cũng có quảng cáo này, sau khi nghe cho nó trong một thời gian dài thì có thể nhắc tới hai câu.

Túc Miểu gật đầu: "Ừm, ý kiến hay."

Chi tiết cùng các hoạt động cô cũng không quá mong đợi vào Túc An.

Nếu cô ấy biết tất cả mọi thứ, cô ấy đã phát tài từ lâu, tại sao lại dành hơn nửa năm để cố gắng có được một người đàn ông?

Tuy nhiên, lấy được nhiều lợi ích như vậy từ cô ấy, Túc Miểu cũng đáp lại: "Cô và chị dâu vẫn định đi miền nam mua hàng sao? Nếu cô không đổi ý, lần sau có thể đi cùng tôi và Hàn Lặc, anh ấy có vài người quen ở Thẩm Quyến và Quảng Châu, có thể hữu ích."

Ngô Hồng Ngọc sẵn sàng đồng ý.

Sau đó, chị ấy cười trêu chọc cô: "Em định thành lập nhà máy, sao không nói chị và An An lấy hàng từ nhà máy của em?"

Câu hỏi này là một vấn đề bén nhọn.

Túc Miểu khoát khoát tay: "Không phải vì nghĩ cho chị sao, chị dâu không đoán được lòng dạ của người ta."

Ngô Hồng Ngọc: "Nói vậy là sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Túc Miểu: "Chị có biết có bao nhiêu người làm việc trong nhà máy may mặc lớn nhất ở An Nam không? Có khoảng một nghìn người. Chị có biết có bao nhiêu người làm việc trong nhà máy ở Quảng Châu không? Có những nhà máy có tới mười nghìn người ở khắp mọi nơi. Quần áo họ sản xuất không chỉ được bán cho khắp nơi trên thế giới, ở các thành phố lớn vẫn có thể kiếm được ngoại tệ. Sản phẩm của họ không chỉ hợp thời trang về kiểu dáng mà giá thành còn thấp. Không giống như An Nam chúng ta, nhân công không tính là nhiều, nhưng nguyên vật liệu đắt đỏ, thiết bị sản xuất cũ, hiệu quả không như mong muốn, trong trường hợp này, chi phí đã tăng lên rất nhiều."

Sau khi nói xong, Túc Miểu tiếp tục: "Quan trọng hơn là nhà máy của em vẫn chưa hình thành. Đợi em thì có nước tới mùa quýt năm sau."

Cô nói điều này cũng có chút tâm tư.

Những việc khác, cô sẽ không bao giờ trốn tránh.

Chỉ có vấn đề tiền bạc, cô thực sự không muốn dính líu quá nhiều đến gia đình, để không làm tổn thương tình cảm của mọi người.

Ngô Hồng Ngọc biết những gì cô nói là đúng.

Nhìn thoáng qua Túc An, hai người nhìn nhau, hình như là ngầm hiểu.

Ngô Hồng Ngọc: "Vậy đến lúc đó, An An và chị chỉ có thể quấy rầy Hàn Lặc của em vậy."

Túc Miểu giả vờ tức giận: "Chị dâu, chị khách sáo với em vậy làm gì?"

"Đúng vậy, người một nhà không khách khí. Sau khi xác định thời gian em hãy nói trước cho chị với An An, bọn chị thu xếp việc nhà."

Chị ấy không sao, ba đứa trẻ trong nhà rất hiểu chuyện.

Đi vắng mấy ngày cũng không sao.

Rắc rối nhất là Túc An, dì Dương và dì Tú là những người duy nhất trong nhà họ Tưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-292-may-ma-co-khong-co-me-chong.html.]

Dì Tú phải nấu nướng, dọn dẹp nên chắc không có nhiều thời gian trông chừng bọn nhỏ.

Thông thường, dì Dương chăm Tưởng Đại, Túc An tự mình chăm Tưởng Tiếu Tiếu. Nếu cô ấy quyết tâm bận rộn với công việc, cô ấy phải giao Tưởng Tiếu Tiếu cho dì Dương, không biết dì Dương có nhận hay không.

"...Con đã bàn bạc với mẹ chồng chưa?"

Liễu Ngọc Tú luôn cẩn thận lắng nghe ba người họ trò chuyện về kinh doanh, bà không bày tỏ ý kiến của mình ngay từ đầu.

Bà chỉ nghe họ nhắc đến Dương Hành nên tùy tiện hỏi một câu.

Túc An trầm mặc: "Con còn chưa nói, nhưng chắc bà ấy sẽ đồng ý chứ."

Liễu Ngọc Tú không lạc quan như cô ấy, nhắc nhở Túc An một cách mơ hồ: "Mẹ chồng con rất coi trọng gia đình."

Rất lâu trước đây, lúc Túc Miểu còn là đối tượng liên hôn, Dương Hành đã vài lần công khai ngầm đề cập, nói Túc Miểu kiêu ngạo cũng không sao, nhưng sau khi kết hôn nhất định phải chăm sóc gia đình.

Liễu Ngọc Tú lúc đó không vui lắm.

Bà thấy bản thân Túc Miểu đối với việc đính hôn từ bé này cũng không phản kháng lắm, hơn nữa lúc đó Túc Miểu còn nhỏ, hai người còn lâu mới kết hôn nên Liễu Ngọc Tú cảm thấy không cần thiết phải tranh cãi với Dương Hành về những điều này.

Ai ngờ sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

"Mẹ nghĩ, con nên bàn bạc với mẹ chồng trước. Ít nhất, con phải thu xếp ai sẽ chăm sóc Tiếu Tiếu trong mấy ngày con rời đi? Nếu sau này con làm quản lý, mẹ chồng con nhất định sẽ giận sôi gan. Con nghĩ bà ấy sẽ chăm sóc Tiếu Tiếu thật tốt sao?"

Dù sao họ cũng là bạn cũ quen nhau mấy chục năm, bà cũng biết tính gia trưởng của Dương Hành.

Ngoài ra, bà ta có mong muốn kiểm soát con cái mạnh mẽ.

Con trai nên học gì, nên đi con đường nào, con gái nên cười như thế nào, nên nói những lời như thế nào để lấy lòng... Có thể nói, Tưởng Lục và Tưởng Cầm đã lớn lên hoàn hảo theo các tiêu chuẩn do bà ta đặt ra.

Liễu Ngọc Tú không biết dạy con theo cách này là tốt hay xấu.

So với một số đứa nhỏ khác trong khu, Tưởng Lục và Tưởng Cầm quả thực rất xuất sắc.

Nhưng cũng theo đó, Dương Hành có yêu cầu cao hơn đối với con dâu và con rể của mình.

An An không đủ tiêu chuẩn chọn con dâu của bà ta, nếu còn đối đầu, trong thời gian ngắn Dương Hành sẽ không nói lời nào.

Nhưng lâu dần, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu chắc chắn là điều khó tránh khỏi.

Tội gì phải làm vậy?

Túc An cau mày suy nghĩ một chút: "Mẹ, con nghe lời mẹ, trở về con sẽ nói với bà ấy."

Túc Miểu thấy họ đều có vẻ nghiêm trọng, không khỏi vui mừng.

Thật may là cô không có mẹ chồng!

Loading...