Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 290: Cô ta muốn bào thù
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:35:20
Lượt xem: 57
Ở phía bên kia, Phùng Vân Chi được đưa đến bệnh viện để điều trị chân, cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Đồng thời, cô ta cũng gặp người chị thứ ba trên danh nghĩa của mình, Hồng Ngọc Xảo, người được nuôi dưỡng trong nhà họ Hồng từ khi còn nhỏ.
Sau khi sự việc ác ý ôm nhầm con nổ ra, Hồng Ngọc Xảo biết được thân thế của mình đã đổ bệnh ngay tại chỗ.
Cô ta yếu ớt, được nhà họ Hồng chăm sóc suốt mấy năm nay, bỗng dưng gặp chuyện đã ngã quỵ, từ khi ngất xỉu và được đưa vào bệnh viện đến giờ đã được một tháng.
Sau khi Hồng Khả chào cô ta, đã sắp xếp Phùng Vân Chi vào phòng của Hồng Ngọc Xảo, nghĩ rằng hai chị em cũng có thể làm bạn.
Sau khi bị giam giữ, bị đánh và đưa đến nơi mọi thứ đều trắng xóa này, Phùng Vân Chi đã nhận ra rằng đây là một thế giới hoàn toàn khác với Đại Thịnh.
Ở đây không có cha làm chỗ dựa, cô ta cũng không còn là tiểu thư của phủ quốc công nữa.
Mà là một thường dân có thể bị người khác bắt nạt.
"Cô là em tư, Thúy Thúy?"
Một cô gái mảnh khảnh và yếu ớt được người đỡ, chậm rãi bước vào phòng bệnh.
Nghe thấy từ Thúy Thúy, Phùng Vân Chi cảm thấy vô cùng tức giận.
Chỉ có dân đen mới có một cái tên quê mùa như vậy.
Mặt cô ta không chút biểu cảm, mi mắt rũ xuống che giấu sự ghê tởm trong mắt, một lúc sau, cô ta giả vờ như bị bộ dạng của người đối diện làm cho kinh ngạc, cười nói: "À, em là Thúy Thúy, chị ba, chị thật tốt, thật xinh đẹp."
Hồng Ngọc Xảo giật giật khóe miệng, chậm rãi đi đến giường bệnh, ngay cả động tác leo lên giường cũng cần có y tá hỗ trợ, vì vậy cô ta chỉ cười với Phùng Vân Chi mà không nói thêm lời nào.
Phùng Vân Chi trong lòng thầm nghĩ.
Cô ta sẵn sàng hạ mình để tâm đến chị ta, nhưng Hồng Ngọc Xảo này sao lại không biết xấu hổ như vậy, còn không tiếp lời cô ta, đáng đời đồ ma ốm đoản mệnh.
Nhưng cô ta vẫn muốn lấy thông tin về nơi này từ Hồng Ngọc Xảo.
Cô ta có linh cảm rằng Túc Miểu có thể đã đến đây giống như cô ta.
Khi cô ta nghĩ đến Túc Miểu dám chống lại mình, khiến cô ta từ một tiểu thư của phủ quốc công biến thành con gái của một người phụ nữ thô bỉ, cô ta liền hận!
Cho nên, cô ta muốn báo thù!
Nếu có thể tìm được Túc Miểu, cô ta nhất định phải xé xác Túc Miểu thành từng mảnh, nếu không tìm được, cô ta phải nghĩ cách tiếp tục sống ở đây, như trước đây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có mục tiêu trong đầu, cho dù Phùng Vân Chi có muốn g.i.ế.c những người đã nhìn thấy cô ta xấu hổ đến mức nào, cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng.
Lúc này, cô ta đã quên, với tình huống trước mắt cô ta không thể không nhịn.
Rốt cuộc, mọi chuyện đã thay đổi, những thủ đoạn của cô ta có thể không được chấp nhận ở đây.
Không có nô tì giúp đỡ, không có phụ tá thông thạo hạ độc, không có người cha giúp cô ta che đậy tội ác, Phùng Vân Chi ngay lập tức từ một con hổ trở thành một phế vật bất tài.
"Chị ba, em mới từ chỗ khác tới, có thể nói cho em biết tình huống trong nhà, còn có thói quen của người nơi này không?"
Túc Miểu tất nhiên không biết Phùng Vân Chi không quên được sự sỉ nhục đó.
Cuối cùng cô cũng được ra tháng rồi.
Mẹ Túc muốn cô ở cữ hai tháng, nói rằng cô cần bổ sung nguyên khí sau sinh. Túc Miểu kiên quyết từ chối.
Đùa à, hôm nay trời vẫn còn nóng,
Việc không thể gội đầu suốt một tháng và chỉ lau người bằng nước ấm đã khiến cô phát điên.
Mỗi ngày khi thức dậy, cô ngửi thấy mùi chua thoang thoảng trên người mà ghê tởm muốn chết, không dám chạm vào mái tóc bết dầu, chỉ nghĩ đến thôi đã khó chịu muốn chết.
Vì vậy, lệnh cấm vừa được dỡ bỏ, Túc Miểu liền ôm quần áo chạy vào phòng tắm.
Sau khi vò tóc hết lần này đến lần khác, xoa năm bảy lần, cuối cùng cô cũng thấy sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-290-co-ta-muon-bao-thu.html.]
Tắm rất lâu, ngâm mình hơn một tiếng đồng hồ, da thịt khắp người đỏ ửng lên, cô mãn nguyện bước ra.
"Nhanh nằm xuống. Từ hôm nay, mỗi ngày phải đắp gừng hai lần, vết sẹo trên bụng mới có thể biến mất."
Đỗ Kim Sinh đi tới với một đĩa gừng thái lát mỏng.
Túc Miểu liếc mắt một cái, bán tin bán nghi: "Dì Đỗ, cái này có thể sao?"
Đỗ Kim Sinh: "Được chứ, tại sao không, đó là công thức dân gian mà những người khác đã thử."
Tất cả phụ nữ đều yêu cái đẹp, đặc biệt là Túc Miểu.
Sau khi nghe câu trả lời chắc chắn, cô lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.
Đầu tiên Đỗ Kim Sinh lấy ra một miếng gừng xoa lên vết sẹo trên bụng, sau đó đắp đều các miếng gừng lên vết sẹo, sau khoảng ba phút, bà lại đổi miếng khác, làm như vậy ba bốn lần mới dừng lại.
"Cô nghe lời là tốt rồi, nên kiêng ăn một số thứ nữa, không được gãi vết thương, vết sẹo cũng không đặc biệt rõ ràng, chúng ta xoa một lát, đợi vết thương hoàn toàn lành hẳn mới tiếp tục mát xa, chẳng bao lâu nữa, nếu không nhìn kỹ, cô sẽ không thấy nó."
Túc Miểu chờ mong: "Thật tốt."
Vết sẹo này dài bằng ngón tay, ngang qua bụng dưới thật xấu xí, nếu có thể xóa bỏ thì tốt biết mấy.
Trước bữa cơm trưa, Liễu Ngọc Tú, Ngô Hồng Ngọc và Túc An tới nhà, cùng tham gia náo nhiệt ở ngõ Văn Hóa. Bọn họ tính toán thời điểm Túc Miểu hết ở cữ, lập tức đạp xe đến đây.
Sau khi chuông cửa vang lên, dì Viên vội vàng chạy ra đón.
"Bà Túc, bà đến rồi."
Liễu Ngọc Tú không thoải mái: "Cứ gọi tôi là chị Liễu."
Ngày nay, nhiều v.ú em gọi chủ của họ là ông bà, nhưng Liễu Ngọc Tú vẫn chưa thể quen được.
Phu nhân cái gì, thật muốn dựng tóc gáy, mười năm sóng gió luôn hiện ra trước mắt.
Dì Viên cũng rất nghe lời: "Được, từ nay về sau gọi cô là chị Liễu."
"Đúng vậy." Liễu Ngọc Tú thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói.
Không cần dì Viên dẫn đường, ba người Liễu Ngọc Tú vừa nói chuyện vừa đi về phía tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, vừa bước vào cửa, Túc Miểu đã nhìn thấy bọn họ, lập tức cười: "Mẹ, sao mọi người lại đặc biệt đi một chuyến đến đây?"
Liễu Ngọc Tú liếc nhìn mái tóc dài đã được sấy khô của cô, tức giận nói: "Con thực sự không thể chậm trễ một phút! Cháu gái nhỏ của mẹ sao rồi, con bé ở phòng nào? Mẹ muốn gặp con bé."
Túc An còn chưa từng gặp qua Tiểu Ngư, cho nên cô ấy thực tò mò cô bé con này dung mạo thế nào: "Tôi cũng đặc biệt đến xem con gái của cô."
Túc Miểu chỉ vào phòng ngủ, "Giống như một con heo con, mỗi ngày chỉ lúc uống sữa mới dậy."
Ba người Liễu Ngọc Tú đến phòng nhìn đứa bé.
Túc Miểu đi đến căn phòng không sử dụng ở tầng một, lôi ra một chiếc túi vải bố cao nửa người, trong đó có tã lót cho Túc An, thứ này nhẹ, nhìn như một chiếc túi lớn, nhưng không phải vậy, thực sự không nặng.
Túc Miểu cầm lấy cái túi lớn, đặt trước mặt Túc An: "Đây, đồ cô muốn."
Túc An suy nghĩ một chút mới tỉnh táo lại, đắc ý nói: "A, thật tốt quá! Tôi thật không muốn giặt tã lót cho Tiếu Tiếu."
Túc Miểu trợn tròn mắt.
Vậy sao?
Giả bộ!
Liễu Ngọc Tú kinh ngạc thấy quan hệ giữa hai người hòa thuận chưa từng có, bà càng tò mò về thứ khiến quan hệ giữa bọn họ thân thiết hơn, bà hỏi: "Đây là cái gì, có liên quan gì với tã?"
Người mẹ vô lương tâm Túc Miểu trực tiếp ôm bé con đang ngủ ngon lành lên, chĩa cái m.ô.n.g nhỏ của bé về phía Liễu Ngọc Tú: "Mẹ sờ đi, cái tã này tiểu Ngư đang mặc, có bảo bối này sẽ không cần phải quấn tã cho con bé nữa."
Vừa nói vừa vỗ m.ô.n.g đứa nhỏ.
Liễu Ngọc Tú: ...
Đột nhiên cảm thấy con gái có chút muốn ăn đòn.