Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 288: Đến lượt cô an ủi anh
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:35:17
Lượt xem: 36
Túc Miểu giật mình.
"Ừm, đúng vậy, di nương của cô ta là thiếp thất được Tín Quốc công yêu thích nhất." Cô gật đầu nói: "Không ngờ cô ta lại nói ra mấy lời này? Không có ai kiểm chứng lời cô ta nói sao?"
Hàn Lặc cười nửa miệng: "Ai mà tin?"
Phùng Vân Chi càng khoe khoang, càng ít người tin cô ta.
Cách đây không lâu, tại một thị trấn nhỏ ở Tứ Xuyên, có người tự xưng là hậu duệ họ Chu, muốn khôi phục Đại Minh, không chỉ lập hoàng hậu, lập hoàng tử mà còn phong cán bộ ủy ban thôn bản địa phương làm tể tướng. ...
Hoa Quốc là một quốc gia lớn như vậy, người Hoa rất nhiều, con cháu xưng là quý tộc xưa cũng chẳng ít.
Tự xưng là con gái của quốc công thì tính là gì?
Cô ta cũng không nói bản thân là hoàng hậu của triều đại nào đó.
Người bình thường nghe thấy cô ta kêu gào như vậy, chỉ cho rằng cô ta có bệnh tâm thần, còn có dấu ấn vương triều trên người cô ta... Người ta đã không muốn tin tưởng, sẽ có đủ loại lý do để hợp lý hóa "nó".
Túc Miểu hoài nghi nhìn anh: "Thật sự không có người tin? Vậy tại sao em chưa nói anh đã đoán được?"
Hàn Lặc: "Có gì khác nhau đâu? Em là người bên gối của anh, anh đặc biệt để ý từng chi tiết của em."
"Không phải anh không tò mò, chỉ là không muốn ép buộc em, em không muốn nói, anh sẽ không hỏi, em muốn nói, anh sẽ cẩn thận nghe. Mặc kệ xuất thân của em như thế nào, trong mắt anh, em vẫn là vợ anh và mẹ của con gái anh."
Anh ngang ngược và phản nghịch, từ nhỏ anh đã nhìn thấy con người có thể có thiện ác đến trình độ nào, sao anh lại quan tâm đến thân phận của cô.
Điều quan trọng nhất là có Túc Miểu trên thế giới này, và cô ở bên cạnh anh.
Túc Miểu cảm động đến mức mắt cô ngấn nước.
Cô nhào vào lòng anh, dụi dụi vào người: "Sao anh tốt như vậy?"
Một người đàn ông sẵn sàng bao dung cô vô điều kiện rất hiếm có trên đời, cô thực sự may mắn.
Hàn Lặc vươn tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, giễu cợt nói: "Không phải em ngại mùi sữa trên người, sợ hỏng hình tượng đẹp đẽ nên không cho anh đến gần sao? Vậy mà chỉ mới nói vài câu thôi đã khiến em ngã vào vòng tay của anh rồi!"
Túc Miểu tức giận véo anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh rất tốt.
Nhưng miệng lưỡi lại tiện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-288-den-luot-co-an-ui-anh.html.]
Cảm động chưa quá ba giây.
"Ui, em đang g.i.ế.c chồng mình."
Vừa trêu vợ, Hàn Lặc không quên đứa con đang ngủ say bên cạnh, vừa hạ thấp giọng nói. Một giọng nói trầm và gợi cảm như vậy khiến Túc Miểu cảm thấy tê dại.
Túc Miểu: "Nghiêm túc nghe em nói."
Hàn Lặc: "Được, em tiếp tục đi."
Thấy anh thu lại vẻ mặt trêu chọc, nghiêm túc ngồi thẳng người, Túc Miểu hài lòng gật đầu.
Sau đó, cô mới nói về ân oán giữa mình và Phùng Vân Chi.
"Phùng Vân Chi chính là tam cô nương ở phủ Quốc công, là thứ xuất. Cha em là Thị Lang bộ Hộ, em cũng là thứ xuất. Anh chắc cũng hiểu được sự khác biệt của con vợ cả và con của thiếp thất, con thiếp thất dù được yêu thương cũng không tránh được thân phận đó, Phùng Vân Chi được yêu thương, tất nhiên sẽ tâm cao khí ngạo. Cô ta không được xem là đích nữ, nhưng bởi vì Tín Quốc công được bệ hạ coi trọng, thiên kim vây quanh cô ta a dua nịnh hót cũng không ít, như vậy, cô ta không vừa mắt ai sẽ đối phó người đó, em bị cô ta làm khó dễ dù trước đó hai bên không có thù oán gì."
"Chính cô ta đã nghe đích muội của em châm ngòi, cho rằng em muốn cướp đi thế tử An Bình người trong lòng của cô ta nên đã dẫn theo một nhóm người đến gây chuyện. Trong lúc hỗn loạn, đích muội em thừa lúc người ta không để ý đã đẩy em xuống hồ phía sau hòn non bộ, mà đối diện hồ là các công tử ngồi ngâm thơ đối đáp."
Nói đến đây, Túc Miểu dừng một chút, ủy khuất nhìn Hàn Lặc.
Sắc mặt Hàn Lặc tái nhợt.
Sự tức giận thoáng qua trong mắt anh.
Nghe theo lời Túc Miểu, anh giống như đã chứng kiến cảnh cô bị dồn vào chân tường, cơ bắp căng lên.
"Vậy sau đó?"
Túc Miểu: "Thiên kim tiểu thư sợ nhất mất đi thanh danh trong sạch của mình. Một khi rơi xuống nước sẽ cách cái c.h.ế.t không xa. Lúc đó phu nhân sắp đưa em cho đệ đệ Bình Nam Hầu làm thiếp, Bình Nam Hầu đó háo sắc bạo ngược, Hầu phủ khiêng ra không biết bao nhiêu thi thể, em ở trước nhiều người quần áo ướt đẫm, không khác nào tát hắn một bạt tai, trở lại trong phủ nhất định sẽ rơi vào cái c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Anh biết em mang thù mà, đã không có đường sống, Phùng Vân Chi lại cách em gần nhất, em liền nắm lấy thắt lưng của cô ta không buông, cùng kéo cô ta vào trong hồ."
Khi Hàn Lặc nghe lời này, tròng mắt nóng lên.
Lòng đau nhói, ngột ngạt.
Anh đoán cô gái nhỏ của mình đến từ thời cổ đại, học đủ thứ đàn, cờ, thư pháp, hội họa nên cứ tưởng cô là tiểu thư được nuông chiều, không ngờ cô lại lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Cô cảm thấy cảm xúc của anh hơi mất kiểm soát.
Đến lượt Túc Miểu an ủi anh.