Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 286: Hàn thiếu gia đừng quá phận

Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:35:14
Lượt xem: 68

Phùng Vân Chi luôn cúi thấp đầu.

Mặc dù người đàn ông nói chuyện có giọng nói trong trẻo và vui tươi, khiến cô ta nhớ đến những công tử ở kinh thành, nhưng cô ta đã có người trong lòng, vì vậy cô ta sẽ không phù phiếm tự hỏi những người đàn ông khác trông như thế nào.

Nhưng nghe đến đây, cô ta khẽ nhíu mày.

Sự điêu ngoa trong đáy mắt hóa thành một tia hoang mang.

Trại an dưỡng? Nơi đó là chỗ nào?

Trong nháy mắt, cô ta mơ hồ đoán được cái gì đó, lập tức ngẩng đầu hét lớn một tiếng: "Làm càn…"

Ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, lo lắng mình sẽ bị bắt lại, Phùng Vân Chi không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu trước cậu Hồng Khả của mình: "Chú…cháu…"

Vẻ mặt Hồng Khả thay đổi hết lần này đến lần khác.

Không ai nhận ra tia sáng u ám lóe lên trong mắt Hàn Lặc, điều này càng khiến anh quyết tâm đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần.

"Sao, đề nghị của cháu không tốt sao?"

Hồng Khả bị Hàn Lặc chế giễu liên tục cũng bắt đầu tức giận.

Dù sao ông ta cũng là chính ủy, vì còn có Hàn Đại Nghiệp nên ông ta không muốn gây thù chuốc oán, nhưng tên nhóc Hàn Lặc lại không có trên không có dưới. Nếu lúc này Hồng Khả không tức giận, người khác sẽ nghĩ rằng ông ta sợ Hàn Lặc.

"Hàn thiếu gia, đừng quá phận!"

Hàn Lặc khoát khoát tay: "Có gì quá đáng à? Cô ta suýt chút nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t vợ và con gái cháu? Một mạng này cháu không để cô ta trả giá đã đủ cho ngài mặt mũi rồi."

Hồng Khả nghẹn lại vì sự phóng đại của anh.

Trước đó ông ta đã hỏi thăm, không phải vợ và con gái anh đều khỏe mạnh à?

Thấy Hàn Lặc không có ý muốn nhượng bộ, ông ta cũng cười lạnh một tiếng.

Nói: "Chuyện này dù đến tai Hàn quân trưởng thì gia đình tôi cũng chỉ bồi thường tiền là xong việc. Đầu óc Thúy Thúy không tốt, người nhà phải chịu trách nhiệm, cậu không có quyền cưỡng chế nó vào trại an dưỡng. Rốt cuộc thì cậu nghĩ bồi thường bao nhiêu là phù hợp?"

Hàn Lặc cúi đầu cười nhạt.

"Thật sao?"

Anh đột nhiên đến gần Phùng Vân Chi.

Hồng Khả không biết chuyện gì, nên không có thời gian để ngăn cản anh, nhưng Phùng Vân Chi trong lòng rất khinh bỉ, cô ta không biết Hàn Lặc là ai. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hàn Lặc, cô ta không khỏi đỏ mặt, mặt mày người đàn ông này thật đẹp.

Nhưng mà, sự kinh ngạc này kéo dài không đến hai giây, đột nhiên đau đớn trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, Phùng Vân Chi lập tức đổ mồ hôi lạnh, đau đến co giật, cô ta kêu to một tiếng: "A!!!"

Đồng tử của Hồng Khả đột nhiên co lại, ông ta kinh ngạc đứng lên.

Hồng Hồng Mai đứng ngoài cửa không dám vào, bà ta nghe thấy tiếng khóc chói tai của cô con gái nhỏ, không thèm để ý đến Hàn Lặc, hoảng sợ chạy vào: "Thúy Thúy, sao vậy? Con à, Thúy Thúy?"

Chỉ thấy Hàn Lặc thả tay, ra tay gọn gàng lại tàn nhẫn.

Phùng Vân Chi tay chân mềm ra mà nằm sấp xuống, thực sự bị gãy rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-286-han-thieu-gia-dung-qua-phan.html.]

Cô ta yếu ớt co ro trên ghế, trán và cổ lấm tấm mồ hôi, răng cắn mạnh vào môi dưới, m.á.u chảy ra từ môi, ánh mắt oán hận nhìn Hàn Lặc, gầm gừ: "Anh đã làm gì tôi?"

Hồng Khả lúc này cũng tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: "Hàn Lặc! Đây là đại viện quân đội, sao cậu dám lộng hành?"

Ông ta đã mở miệng, Hồng Hồng Mai và Phùng Vân Chi thấy có chỗ dựa, cả hai đều đắc ý nhìn Hàn Lặc.

Hồng Hồng Mai run rẩy nói: "...Cậu, cậu quá tàn nhẫn, cậu có còn là người không? Anh, anh phải giúp Thúy Thúy."

Hàn Lặc không trả lời họ.

Thay vào đó, anh nhướng mày, lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu xanh hải quân và lau tay.

Giọng điệu nhàn nhạt: "Khó trách chú Hồng không đồng ý với đề nghị của cháu, hóa là cháu gái của chú rất tỉnh táo, nếu như vậy thì va chạm kia không phải vô tình mà là cố ý đúng không? Chú Hồng, chú không hài lòng với Hàn gia đúng không? Có vẻ như cháu cần phải phản ánh với đồng chí Hàn Đại Nghiệp."

Mắt của Hồng Khả loé lên rồi tối sầm lại.

Ánh mắt ông ta dừng lại một lúc trên khuôn mặt đau đớn, dữ tợn của cô cháu gái.

Đột nhiên ông ta cười: "Nói gì vậy, Thúy Thúy thật sự có lỗi, nhưng cậu cũng đánh gãy tay con bé rồi, tôi nghĩ chuyện này cứ cho qua đi, cũng không cần quấy rầy đến cha cậu, cậu cảm thấy thế nào?"

Hàn Lặc thấp giọng hừ một tiếng: "Mau đưa cô ta đi bệnh viện, nuôi mấy tháng, đến lúc đó mọi chuyện vui vẻ thì lần này coi như bỏ qua. Lần sau mà còn chọc tức cháu thì không giải quyết đơn giản như vậy đâu!"

Hai người trong nhà anh, một người phải mổ, một người sống trong lồng ấp, không cho cô ta chịu chút đau khổ thì sao anh có thể cam tâm?

Đền tiền?

Ha, anh là ai?

Anh mà thiếu chút tiền đó à?

Hàn Lặc nói xong cũng không quan tâm đến việc anh em Hồng Khả thấy thế nào, chỉ dùng ánh mắt kiêu ngạo và nham hiểm liếc nhẹ Phùng Vân Chi, làm cho đối phương sợ tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại cắn răng không dám kêu một tiếng, lúc đó mới hài lòng rời đi.

Anh vừa đi, gia đình họ Hồng lại đảo lộn.

Hồng Hồng Mai chỉ biết khóc và khóc, cuối cùng đưa Phùng Vân Chi đến bệnh viện.

Nghe tin vết gãy bị dập nát cần phải phẫu thuật, phẫu thuật xong cô ta sẽ phải nằm thêm vài tháng, sau khi tính toán chi phí chữa bệnh, hai mắt Hồng Hồng Mai tối sầm lại, bà ta gần như ngất xỉu ngay tại chỗ trước mặt bác sĩ.

Trong cơn tức giận, bà ta đã nguyền rủa toàn những lời bẩn thỉu.

Bà ta mắng Hàn Lặc là đồ vô lương tâm, khóc lóc không biết mình đã phạm tội gì, cô con gái thứ ba thì đang bị bệnh tim. Hiện tại không được nhà họ Hồng chào đón coi như xong, nhưng khó khăn lắm mới tìm được cô con gái thứ tư trở về thì đứa này lại đầu óc không bình thường.

Vì chi phí nằm viện và tiền thuốc quá tốn, bà ta chỉ biết ôm anh trai Hồng Khả của mình mà khóc, thím Hồng tức giận đến mức đánh nhau với bà ta.

Chuyện nhà họ Hồng giống như một vở tuồng, rắc rối hơn nhà họ Túc nhiều.

Những người hay buôn chuyện trong khu nhìn thấy trò mới, nên không quan tâm đến hai nhà Tưởng Túc nữa, tất cả bọn họ đều đang chờ đợi xem Hồng Khả sẽ đối phó với em gái mình như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phải biết rằng, hành vi của Hồng Hồng Mai không chỉ đơn giản là để cho đứa con gái ốm yếu của bà ta hưởng phúc, bà ta đổi cháu trai mình qua lại không đối đãi cho tốt, điều này tương đương với việc hủy hoại cả đời cháu trai bà ta.

Dù thím Hồng có con trai và con gái lớn, nhưng con trai út bị đối xử như thế cũng khó lòng vượt qua được. Thím Hồng chắc chắn muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cô em chồng này, chỉ là không biết phải làm gì với Hồng Ngọc Xảo luôn được nuôi dưỡng trong nhà họ Hồng này.

Loading...