Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 280: Em đau quá
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:33:19
Lượt xem: 32
Liễu Ngọc Tú lo lắng cho Túc Miểu, không muốn đi.
Hàn Lặc lại nói: "Mẹ, hình như ba còn chưa về nhà, trong nhà chỉ có mấy đứa nhỏ ở kia, vẫn cần người lớn trở về trông bọn nhỏ. Bệnh viện có bác sĩ, y tá, và con, mẹ có thể yên tâm đi về.”
Dứt lời, anh lại nói: "Sau khi hai người trở về thì gọi điện thoại cho nhà con, dặn dò dì Đỗ một tiếng, để dì ấy nấu một bữa ăn ở cữ, sau khi làm xong thì trực tiếp đưa đến bệnh viện.”
Liễu Ngọc Tú muốn nói, đã nói con dâu mình về nhà nấu.
Lại nghĩ đến dì giúp việc mà con gái mời về trong nhà nấu cơm có tay nghề nấu canh rất giỏi, nên nuốt lại lời nói này.
Bà cũng biết chuyện trông giường bệnh phải thay đổi luân phiên, nên cũng không từ chối.
"Được, đêm nay con trông chừng, ban ngày để mẹ và chị dâu đến làm."
Hàn Lặc không nói gì.
Hiển nhiên tâm trạng bây giờ của anh cực kỳ không bình tĩnh.
Cho dù trên mặt nhìn không ra cái gì, sự tức giận vì sợ mất đi Túc Miểu giống như một ngọn núi lửa chưa kịp phun trào, dung nham cuồng nộ ẩn dưới bề mặt, sẵn sàng thiêu đốt kẻ chủ mưu thành tro bụi bất cứ lúc nào.
Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại anh và Túc Miểu.
Hàn Lặc nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, dán lên mặt mình.
Lại thương tiếc hôn ngón tay cô, trong mắt cũng không che giấu sự thô bạo nữa: "Em yên tâm, cho dù cô ta có là ông trời thì anh cũng tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta!”
Anh ngồi ở trước giường bệnh, lẳng lặng nhìn Túc Miểu.
Đếm thời gian, chờ đợi hiệu quả của thuốc gây mê hết tác dụng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lần đầu tiên Hàn Lặc cảm thấy thời gian dài như vậy, chỉ hơn một tiếng đồng hồ mà lại làm cho anh có cảm giác đã vượt qua nửa đời người.
Túc Miểu chậm rãi mở mắt ra.
Đột nhiên, một khuôn mặt lớn chiếu vào mắt cô, làm cho cô co rụt người lại.
Kéo đến vết mổ trên bụng, cô đau đến "tê" một tiếng, khi nhìn rõ là Hàn Lặc, nhất thời ủy khuất không chịu nổi.
Cô không muốn khóc.
Nhưng khi nhìn thấy anh trở lại, và đang ở bên cạnh mình, đôi mắt giống như một vòi nước mở van, nước mắt tuôn ra ào ào, Túc Miểu bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Hàn Lặc, em đau quá.”
Thực sự, chỗ vết mổ có cảm giác nóng rát.
Vừa nghĩ đến mình giống như heo dê bị mổ bụng, Túc Miểu cảm thấy cả người đều đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-280-em-dau-qua.html.]
Trong mắt Hàn Lặc hiện lên vẻ đau lòng, anh hơi cúi xuống, an ủi hôn lên trán cô, dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ: "Không đau, không đau, rất nhanh sẽ khỏi rồi.”
Không hề có sự mới mẻ.
Nhưng kỳ diệu lại xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng Túc Miểu.
Cô chớp mắt, nhín khóc và cười: "Anh nhìn thấy bảo bối của chúng ta chưa? Bộ dạng thế nào, em còn chưa kịp nhìn kỹ đứa bé, cũng không biết đứa bé hiện tại thế nào rồi.”
Hàn Lặc giật giật khóe miệng.
Nói dối không chớp mắt: "Giống mẹ, là một cô bé rất xinh đẹp.”
"Thật sao?" Túc Miểu lập tức cười, nhưng rất nhanh, nụ cười kia dần dần biến mất.
Cô lại tự trách: "Đều là lỗi của em, nếu như em cẩn thận một chút, cũng sẽ không làm cho con gái bị sinh non, cơ thể không khỏe mạnh như những đứa bé khác. Nhỡ con bé bị ốm yếu thì sao, em..."
Cô nói xong, lại sắp khóc.
Hàn Lặc đưa tay nâng mặt cô.
Nghiêm túc nhìn hai mắt của cô: "Ngoan, chúng ta có tiền, cho dù hiện tại thân thể con gái kém hơn người khác, nhưng nuôi dưỡng tốt chắc chắn có thể khỏe mạnh lớn lên. Chuyện sinh non em cũng không muốn mà, làm sao có thể nói là lỗi của em, em đi dạo trước cửa nhà, cũng không chạy lung tung khắp nơi, đã làm rất tốt. Ai biết được sẽ gặp một kẻ điên? Đừng khóc nữa, cẩn thận không con gái biết lại cười em.”
Anh đặt cả trái tim của mình lên người vợ mà quên hỏi tình hình của con gái.
Nhưng khi nghĩ lại, mẹ vợ và anh vợ không chủ động nhắc đến đứa nhỏ, đoán chừng tình huống cũng không tệ lắm.
"Không có việc gì, sẽ không sao."
Túc Miểu lau khô nước mắt, giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào: "Anh đi gọi y tá một chút, em muốn đi thăm con gái.”
Hàn Lặc vừa nghe đã cảm thấy không đáng tin cậy.
Cự tuyệt nói: "Không được, trên bụng em vừa mới phẫu thuật xong, chuyển động nhất định sẽ kéo đến miệng vết thương.”
Đối mặt với ánh mắt cầu xin của Túc Miểu, Hàn Lặc không đành lòng: "Chờ một chút, anh hỏi y tá xem có thể ôm con gái tới được không.”
Túc Miểu cắn môi, nghĩ đến lời nói của bác sĩ trước khi hôn mê, bảo bối chỉ hơn hai cân.
Yếu như vậy, nhỏ như vậy, ôm tới ôm lui có thể làm cho con bé sinh bệnh không?
Cô lại bắt đầu chần chừ: "... Hay là quên đi, đợi em tốt hơn một chút, anh lại dẫn em đi thăm bé.”
Hàn Lặc nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, nói: "Ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, anh sẽ hỏi bác sĩ.”
Túc Miểu: "Ừm.”