Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 278: Con gái
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:33:17
Lượt xem: 56
Trong phòng phẫu thuật, ý thức của Túc Miểu có chút hỗn loạn.
Như thể bị chia thành hai người.
Một người thì nằm trên giường phẫu thuật, cơ thể bị m.ổ b.ụ.n.g như một con ếch xanh, phần còn lại thì lơ lửng trên không trung ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong tâm trí không tỉnh táo cứ không ngừng lặp lại hình ảnh một người phụ nữa tiến đến va vào người cô.
“Tiện nhân! Có phải chính ngươi đã đưa ta tới cái nơi quái quỷ này không? Túc Miểu ngươi đang ở đâu? Ta phải g.i.ế.c ngươi!”
Đó chình là khuôn mặt của Phùng Vân Chi.
Giọng điệu cao ngạo đó, lời nói tao nhã của một tiểu thư quyền quý ở kinh thành, lúc bước đi trong tiềm thức luôn đặt tay lên bụng dưới, nghĩ rằng như vậy sẽ thể hiện thân phận thiên kim phủ quốc công.
Trên thực tế, cô ta chỉ là cây đao trong tay người khác.
Chính phu nhân tín quốc công chơi một chiêu nâng rồi giết, mới khiến cô ta sinh ra những ý nghĩ xằng bậy, cảm thấy mình có thể đi ngang trong kinh thành, không để ai vào mắt.
Không nghĩ tới, lần rơi xuống nước kia cũng đưa cô ta đến?
Sự xuất hiện đột ngột của Phùng Vân Chi làm Túc Miểu hoảng hốt nên không tránh kịp.
Nghĩ đến đứa con trong bụng, cô tràn đầy tự trách. Sau khi gây mê, bác sĩ bắt đầu phẫu thuật mở ổ bụng cho cô. Con à! Mẹ xin lỗi.
Những sai lầm của mẹ đã khiến con không thể bước vào thế giới này một cách tự nhiên và khỏe mạnh hơn.
Cô vô cùng thấy có lỗi.
Phùng Vân Chi thì sao?
Đây không phải là Đại Thịnh, sau lưng cô ta không có người cha khó lường.
Cơ thể của cô cũng đã thay đổi, vả lại còn sống ở đây một năm nên cô ta có thể nhận ra mình sao?
Cho dù là cô ta nhận ra thì sao, lúc đó cô đã dám kéo Phùng Vân Chi xuống nước đồng quy vu tận thì bây giờ nếu cô ta làm cô khó chịu cô vẫn có thể xử lí cô ta.
Túc Miểu oán hận Phùng Vân Chi xuất hiện không đúng lúc, đồng thời hối hận vì tâm lý bản thân không đủ ổn định, để cô ta dọa cho sợ c.h.ế.t đứng tại chỗ, bản thân bị làm sao thì đã đành, lại còn ảnh hưởng tới đứa con quý giá bé bỏng của cô.
Trong tiềm thức cô muốn tìm kiếm một chỗ dựa, rất muốn nghe thấy giọng nói của Hàn Hặc, nhưng rồi cô lại nhận ra anh ấy không ở đây nên cô đành phải tự mình vượt qua chuyện này.
Túc Miểu chỉ biết khóc thầm.
Trong lòng không ngừng cầu nguyện: Con à, con phải mạnh mẽ lên, mẹ rất muốn gặp con.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Túc Miểu đã nghe được tiếng nói của bác sĩ.
“2 cân 4”
“Sinh non nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh, chỉ cần bổ sung đầy đủ dinh dưỡng sau sinh là được, mẹ cũng rất ổn.”
Cô y tá bế đứa bé và đánh vào m.ô.n.g nó hai cái.
Một tiếng “oa” vang lên, không đủ lớn nhưng thật may là không yếu ớt như mèo con.
Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, Túc Miểu không kìm chế được cảm xúc nữa, nước mắt ứa ra như đập vỡ, cô không kìm được đưa tay chạm vào gò má mỏng manh của đứa bé.
Vì sinh non nên cô không kịp nhìn kỹ, đứa trẻ đã được gửi ngay đến khoa sơ sinh, sau đó Túc Miểu chìm vào giấc ngủ say do thuốc mê.
Cánh cửa phòng mổ vừa mở ra, mấy người Túc Trì lập tức tụ tập xung quanh. Nhìn thấy cô y tá bước ra với một bọc nhỏ trên tay.
Không đợi họ hỏi, đã chủ động nói: "Là con gái 2,4kg, cân nặng hơi nhẹ, may mà các cơ quan đã phát triển đầy đủ nên trước tiên sẽ ở lại trong bệnh viện quan sát một thời gian, sau khi xác định các dấu hiệu ổn định thì có thể xuất viện, không có biến chứng nào khác, có thể tự b.ú mẹ, không vàng da hay không chướng bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-278-con-gai.html.]
Liễu Ngọc Tú kiềm chế sự lo lắng để nghe xong.
Chăm chú nhìn cháu gái, bà càng lo lắng cho Túc Miểu: "Con gái tôi đâu rồi? Nó không sao chứ?"
“Đừng lo lắng, ca mổ diễn ra tốt đẹp, sức khỏe của người mẹ khá tốt, bác sĩ vẫn đang vệ sinh cho mẹ, một lúc nữa sẽ ra ngoài.”
Y tá nói xong liền cho đứa bé vào lồng ấp trước, Ngô Hồng Ngọc cũng đi theo, đảm bảo khoa sơ sinh của bệnh viện quân y được quản lý chặt chẽ và thông tin sinh nở được treo trên cổ tay của đứa bé thì cô ấy mới quay lại cùng chồng và mẹ chồng chờ đợi.
“Chúng ta cùng đi xem, xem hoàn cảnh xung quanh thế nào?” Túc Trì lo lắng cái lồng ấp có vấn đề.
Ngô Hồng Ngọc: “Không sao đâu, không thể có chuyện có ai đó đánh tráo đưa bé.”
Lúc này Túc Trì mới kịp phản ứng hiểu ra lúc nãy cô ấy đi theo làm gì, bất đắc dĩ nói: "Em đang suy nghĩ gì vậy, đây là viện quân y, sao dễ dàng đánh tráo đứa nhỏ được?"
Ngô Hồng Ngọc tức giận liếc nhìn anh, rốt cuộc là ai ngốc ah.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đám ông lớn các anh không để ý đến những lời đàm tiếu bên ngoài, mấy ngày nay nhà họ Hồng náo loạn, con gái út của nhà ông ta không phải là của ông ta, mà là con của em gái mình. Khi người thím nhà họ Hồng sinh con ở bệnh viện quân y, mẹ chồng vào bệnh viện chăm sóc thì cùng lúc đấy cô em chồng cũng sinh, đứa bé khi mới sinh ra đã bị bệnh tim. Điều này lại trở thành chuyện tốt, hai mẹ con đã trực tiếp tráo đổi đứa con của nhà Hồng.”
“Con trai bà ta trở thành cháu ngoại trai, sau khi học hết cấp hai cô em chồng không cho cậu ta học nữa, trực tiếp vào làm công nhân trong xưởng, cháu gái ốm yếu được bà ta nuôi nấng cẩn thận suốt 18 năm."
Ngô Hồng Ngọc không thích thím nhà họ Hồng này.
Khi Túc An đưa Xa Mãn Đồng đến trước cửa, cái miệng thô lỗ của thím Hồng đi khắp mọi nơi nói với mọi người rằng nhà họ Túc thất đức mới để cho con gái ruột bị ngược đãi.
Sau đó, Túc An chạy theo sau Tưởng Lục, cho mọi người trong đại viện xem đủ trò cười, cũng chính bà ta là người vu khống bôi nhọ sau lưng họ nhiều nhất.
Lúc đó danh tiếng của nhà họ Túc rất tệ.
Khi cô ấy và Liễu Ngọc Tú đi ra ngoài, họ đã bị đám người này kéo đến hỏi thăm chuyện của Túc An, trong tối ngoài sáng nói nhà họ Túc không biết dạy con.
Bây giờ biết gia đình bà ta xảy ra chuyện, cô ấy mới không đồng tình, chỉ cảm thấy ác giả ác báo.
Thái độ của Ngô Hồng Ngọc cũng khiến Liễu Ngọc Tú bị ảnh hưởng, biết con gái đã không có chuyện gì nữa nên bà cũng buông lỏng.
Bùi ngùi một câu: “Haiz, đứa con gái nhà họ Hồng kia đoán chừng thảm rồi...”
Túc Trì không hứng thú lắm với chuyện phiếm trong nhà.
Nhưng cố tình chuyển hướng sự chú ý của vợ và mẹ để họ thả lỏng, anh hùa theo nói hai câu: "Đúng là cần để mắt tới. Gia đình chúng ta rất thương con gái, Niếp Niếp và Hàn Lặc cũng rất mong chờ con gái. Nếu có ai xấu xa đổi đứa trẻ đến nhà chúng ta, thật đúng là hưởng phúc rồi."
Khoảng mười phút trôi qua.
Túc Miểu nằm ở trên giường bệnh bị đẩy ra, đưa đến phòng bệnh cùng tầng.
Sau khi biết em gái đã qua cơn nguy kịch, Túc Trì nói vợ về nhà nấu canh gà thanh đạm trước, anh còn định thuyết phục mẹ về nhà nghỉ ngơi để anh ở lại đây, nhưng Liễu Ngọc Tú lại thúc giục anh đi tới đồn cảnh sát để ý họ bắt người.
Hai mẹ con thu xếp xong mọi chuyện, đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
"... Con đã thông báo cho Tiểu Hàn chưa?"
Túc Trì: !!!
Anh thực sự đã quên.
Bên kia, tiếng tàu vào ga vang lên.
Hàn Lặc đã quay trở lại.
Sau khi ra khỏi ga, anh gọi taxi chạy về nhà.