Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 271: Ra Ngoài Kinh Doanh
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:33:07
Lượt xem: 29
Túc Miểu tai thính, vừa nghe được cái gì mới lạ, toàn thân hưng phấn vô cùng.
"Cái gì gọi là tã bỉm không thấm nước?"
Túc An sững sờ, phải miêu tả thứ này như thế nào?
Cô ta yên lặng một hồi, thật sự không nghĩ ra từ gì để miêu ta, cuối cùng nói: "... Gần giống như băng vệ sinh."
Khi Túc Miêu nghe cô ta nói điều này, cô lập tức hiểu ra.
Cô nhận thấy băng vệ sinh là phát minh yêu thích của mình. Sau khi sử dụng băng vệ sinh, cô mới nhận ra sự bất tiện của việc đeo đai kinh nguyệt, sau đó cô nhận ra rằng các cô gái cũng có thể đi lại dễ dàng khi đến kỳ kinh nguyệt, thay vì trốn trong phòng nhiều ngày như đời trước.
Túc Miểu: "Làm sao cô biết có thứ kia, có thể mua nó ở đâu?"
Lúc này Túc An mới hối hận vì đã không giữ miệng, nhịn không được trừng mắt nhìn đứa bé hiếu kỳ Túc Miểu, thô lỗ nói: "Tôi nghe người khác nói, nhưng đã quên mất là ai nói."
"An Nam chưa đủ phát triển, Thượng Hải hoặc Hong Kong chắc chắn có."
Túc An nhớ lại những cảnh k.h.i.ê.u d.â.m và bạo lực thô tục trong các bộ phim Hồng Kông những năm 90, thuận miệng đáp.
Nghe đến Hong Kong, Túc Miểu mím môi cười, nói: "Tháng sau Hàn Lặc đi công tác ở Hong Kong, tôi sẽ nhờ anh ấy đi tìm loại tã lót này. Có muốn mang về cho cô một ít không?"
Hai mắt Túc An phát sáng, lúc này đã không khó chịu vì lộ ra quá nhiều thông tin nữa, nếu không phải đang ôm con gái mập mạp trong tay, cô ta đã bắt tay Túc Miểu.
Cô ta vui mừng đến mức nói năng lộn xộn: "... Nước tiểu, tã bỉm không thấm nước, được không? Tôi muốn, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Nhưng tôi chỉ có hơn 400 tiền mặt. Nếu không đủ, tôi sẽ từ từ trả lại cho cô."
Không biết giá bỉm bây giờ bao nhiêu.
Túc An vừa vui mừng vừa thấp thỏm không yên.
Cô ta không muốn trải qua một cuộc sống đứa nhỏ ị và ị ở khắp mọi nơi nữa.
Túc Miểu cười nói: "Không đến mức đó chứ? Không biết có thể mua được không, khi nào mua về cô trả tiền là được.”
Nếu không phải vì sợ thái độ quá ân cần, lại để cho Túc An đoán được mục đích của mình.
Chỉ dựa vào thông tin cô ta tiết lộ hôm nay, đừng nói mua dùm tã bỉm cô ta, cho dù bao toàn bộ tã bỉm từ giờ đến lớn cho cô nhóc mũm mĩm kia cũng không thành vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-271-ra-ngoai-kinh-doanh.html.]
Mắt Túc Miểu đã biến thành trăng lưỡi liềm, ánh mắt cô nhìn Túc An cực nóng bỏng.
Túc An vừa nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, trên tay chợt nổi da gà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vốn định hỏi sao lại nhìn mình kỳ lạ như vậy, không ngờ Túc Miểu lại cúi đầu trêu chọc cô nhóc béo, Túc An đành phải nuốt lời nói trở vào.
...
Sau khi rời khỏi nhà họ Tưởng, Túc Miểu theo Ngô Hồng Ngọc trở về Túc gia, đợi Hàn Lặc tan làm đến đón.
Ngoại trừ cô và chị dâu, những người còn lại ở Túc gia đều đi làm và đi học, về phần Ngô Hồng Ngọc, cô ấy đã xin nghỉ phép ở nhà máy.
Lý do xin nghỉ cũng rất đơn giản, công việc gần đây luôn không suôn sẻ.
Bây giờ những người ra ngoài làm buôn bán đang tăng lên, công nhân viên trong nhà máy đều đứng nhìn, vừa ngưỡng mộ buôn bán kiếm tiền nhanh, vừa cảm thấy mở sạp hàng buôn bán không thể diện bằng làm công nhân viên chức nhà nước. Loại tình huống này, lãnh đạo còn bảo thủ không chịu thay đổi, một chút cũng không biết đổi mới, công nhân cơ sở cũng được chăng hay chớ, đục nước béo cò, tình huống toàn bộ nhà máy cũng không tốt.
Ngô Hồng Ngọc cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu nhà máy không thể nâng cao khả năng cạnh tranh thì sớm muộn gì cũng bị đào thải, mà một chủ nhiệm nhỏ như cô ấy cũng xong đời.
Dứt khoát xin nghỉ một thời gian, suy nghĩ xem tương lai nên làm như thế nào.
Túc Miểu không hiểu như thế nào là doanh nghiệp nhà nước, hay không phải là doanh nghiệp nhà nước, nhưng cô hiểu rõ tâm lý của công nhân lao động. Cũng giống như những nha hoàn, nô tài hầu hạ trong những gia đình giàu có, cảm thấy tốt hơn hết là không làm gì còn hơn là làm sai.
Dù sao không phạm tội phạm luật, không dính líu đến chính trị, nhà máy sẽ không tùy tiện đuổi người.
Sống ngày nào hay ngày đó, làm tốt hay không tốt thì mỗi tháng đều có thể lấy được lương, vậy tại sao phải cố gắng?
Nếu tình trạng này không được cải thiện thì sớm muộn gì con tàu cũng sẽ bị lật.
Con ngươi Túc Miểu đảo một vòng, ôm lấy cánh tay của Ngô Hồng Ngọc, làm nũng nói: "Chị dâu, chị có bao giờ nghĩ đến việc nghỉ việc hẳn để ra ngoài làm ăn buôn bán chưa?"
Ngô Hồng Ngọc lắc đầu: "Nghĩ gì vậy? Chị đang làm tốt công việc trong nhà máy. Ra ngoài buôn bán làm gì? Ai biết được sẽ bị song to gió lớn nào nhấn chìm, không nên."
Túc Trì làm rất tốt công việc trong cơ quan chính phủ, lương của họ cũng đủ để nuôi con gái, họ thực sự không cần phải mạo hiểm như những người khác.
Ngô Hồng Ngọc có năng lực, nhưng cô ấy thích sự ổn định khi làm việc trong xương.
Túc Miểu lắc lắc tay cô ấy, nhẹ giọng thuyết phục: "Anh cả, ngoài lương cứng còn có cái gì? Ai mà không muốn cuộc sống tốt đẹp hơn, chị không muốn để dành thêm của hồi môn cho Bình Bình Nhạc Nhạc sao? Đưa bọn chúng đến một trường học tốt hơn? Chị thấy đấy, Bình Bình học piano vào mỗi cuối tuần cũng tốn tiền, đúng không? Còn Nhạc Nhạc thì sao? Hiện tại con bé mới học mẫu giáo, lên tiểu học cũng bắt đầu phát triển sở thích, học những cái này đều cần tiền. Khi hai cô nhóc lên đại học, sẽ phải chi tiêu nhiều hơn, lương của chị và anh cả làm sao đủ?"