Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 266: Sao Có Thể Sinh Ra Em Bé Mập Mạp Như Vậy
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:29:48
Lượt xem: 39
Túc Miểu đối với tiểu bảo bảo có thể khóc hay không, tính cách nóng nảy hay không thật sự không có khái niệm gì.
Số lần cô gặp một đứa bé chỉ đến trên đầu một bàn tay.
Còn dưới tình huống được nha hoàn hầu hạ, mỗi tiểu bảo bảo đều an tĩnh ngoan ngoãn khéo léo, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Cho nên Túc Miểu vốn nghĩ sinh con nuôi con cũng không khó, cho rằng mình chỉ cần làm một người mẹ tiến bộ, cùng con chơi là được. Ai ngờ còn có những đứa bé sáng sớm đã gào khóc, làm cho Túc Miểu có cảm giác mơ hồ như nhận thức tan vỡ.
Theo bản năng sờ bụng.
Bảo bảo dường như đang đáp lại cô, duỗi chân đạp đá dưới lòng bàn tay cô, phồng lên thành một cái bọc nhỏ, không hiểu sao trong lòng Túc Miểu thả lỏng hơn rất nhiều.
Không sao đâu, con của cô chắc chắn sẽ nghe lời nhất thiên hạ.
Người khác mang thai nôn mửa đến c.h.ế.t đi sống lại, cô sau khi mang thai một chút phản ứng bất lợi cũng không có, đây là bảo bảo đang đau lòng mẹ đấy!
Túc Miểu rất nhanh đã an ủi xong bản thân.
Nghe Túc An tỉnh lại, suy nghĩ trong lòng lại bắt đầu rục rịch.
"Dì Dương, cháu muốn lên lầu thăm cô ấy, cũng thăm tiểu bảo bảo." Túc Miểu nói.
Dương Hành không phản đối, còn thấp giọng nói với Ngô Hồng Ngọc: "Hồng Ngọc, cháu là chị dâu cả của con bé, cháu hãy khuyên nhủ nó. "Oán khí lớn hơn nữa cũng qua hơn nửa năm, dù thế nào cũng nên tiêu.
Tưởng Lục vừa phải bận rộn với công việc, lại phải dành thời gian chăm sóc vợ con, chỉ trong một tháng ngắn ngủi người đã gầy đi một vòng lớn. Người làm mẹ như bà ta nhìn thấy, thật sự đau lòng.
Bây giờ bà ta chỉ hy vọng Túc An có thể mở lòng, đừng dùng thái độ lạnh lùng để trừng phạt con trai mình, cũng như trừng phạt chính cô ta.
Dương Hành nghe người ta nói, Túc Trì lại sắp thăng chức rồi, nếu không có gì bất ngờ, sau này Tưởng Lục phải dựa vào anh vợ nhiều, chỉ dựa vào điểm này, dù Dương Hành bất mãn với Túc An, cũng phải nén lại.
Ngô Hồng Ngọc gật đầu: "Cháu biết rồi.”
Phòng Túc An ở bên phải tầng hai, đây là gian phòng có diện tích lớn nhất Tưởng gia, đối diện cầu thang chính là phòng của em gái Tưởng Lục, Tưởng Cầm.
Chị em dâu hai người vừa lên lầu hai, cửa phòng kia đột nhiên mở ra.
Tưởng Cầm híp mắt đi ra, ngón tay đang khảy ghèn ở khóe mắt, nhìn thấy mặt Túc Miểu lập tức hoảng sợ, thét chói tai một tiếng.
"A…"
Che mặt xoay người lui về phòng, đóng cửa rầm một tiếng.
Ngô Hồng Ngọc: ...
Túc Miểu: ...
Tiếng đóng cửa quá lớn, đứa bé ngủ phòng bên cạnh lại gào lên.
Trên lầu vừa khóc, dưới lầu Tưởng Đại cũng khóc theo, mặt Dương Hành đã xanh mét, kéo cổ họng liền mắng con gái: "Sáng sớm muốn c.h.ế.t sao, ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào thì thôi đi, dậy rồi còn giống như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, không dọa cháu gái con khóc thì không vui sao?”
Túc Miểu nghe được tim gan khẽ run.
Đứa trẻ quả nhiên là sự tồn tại vô cùng khủng khiếp, dì Dương mới trông cháu mấy tháng, cái gì mà tao nhã, hiền thục tất cả đều biến mất, đã biến thành chanh chua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-266-sao-co-the-sinh-ra-em-be-map-map-nhu-vay.html.]
"Đi, trước tiên đi thăm Túc An."
Hai người đi đến trước cửa phòng Túc An, gõ cửa: "An An, là chị.”
Túc An đang cho con bú, nghe được tiếng của Ngô Hồng Ngọc, lập tức đáp: "Chị dâu cả, chị vào đi.”
"Chị dâu cả, sao lại đến sớm như vậy..."
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Túc Miểu phía sau Ngô Hồng Ngọc, vẫn xinh đẹp như vậy.
Cô ta theo bản năng cúi đầu, nhìn bản thân lôi thôi luộm thuộm, có chút tự ti: "À, cô cũng tới à?”
Túc Miểu gật gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, kéo ra một đường cong nhẹ.
"Thế nào rồi? Cơ thể đã ổn chưa?”
Bây giờ Túc An đối mặt với Túc Miểu, tâm tình đã sớm bình tĩnh hơn rất nhiều: "Đoán chừng còn phải điều dưỡng thêm một thời gian nữa.”
Túc Miểu tỉ mỉ đánh giá cô ta, hình như không khác gì trước kia.
Mập một chút, trên mặt có thêm tàn nhan, mắt thâm quầng. Có thể thấy được thời gian này không nghỉ ngơi tốt.
Sau đó ánh mắt của cô lại rơi vào trên mặt đứa bé đang vui vẻ ăn sữa, một đôi tay nhỏ mập mạp của con bé vô thức mà nắm lấy n.g.ự.c Túc An, cánh tay giống như ngó sen, mập mạp, mặt cũng mập mạp đô đô, mắt nhắm lại nhìn không ra lớn nhỏ.
Túc Miểu mỉm cười, trong lòng đã tự hỏi tám mươi lần.
Sao có thể có một em bé mập mạp như vậy?
Thịt trên người đã chất đống thành núi, làm sao Túc An có thể sinh ra được vậy!
"Con gái của cô. Hiện tại bao nhiêu cân vậy?”
Túc An: "Hơn mười một cân." Nói xong câu này, cô ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Túc Miểu, nhìn thấy đáy mắt cô tràn đầy khiếp sợ, trong lòng Túc An còn có chút đắc ý: "Có thể ăn là phúc, sữa của tôi có dinh dưỡng, con bé thích uống.”
Túc Miểu: "..."
Túc An: "Cô chỉ to bụng, tay chân mặt mũi một chút cũng không có thịt, không phải là cố ý ăn ít giảm cân chứ? Túc Miểu, như vậy không được, thời kì mang thai dinh dưỡng không đủ đứa nhỏ sinh ra sẽ giống như con khỉ nhỏ dưới lầu kia, kén ăn, còn không dễ nuôi.”
Lần này cô ta thật sự không có ý châm biếm Túc Miểu, chỉ là người như cô ta, nói chuyện đã có thói quen mang theo gai góc.
Túc Miểu đã nghiến răng rồi.
Ghen tị!
Hiện tại cô ta trở thành một người rất mập, chắc chắn là ghen tị dáng người thon thả của cô, ăn thế nào cũng không béo.
Quên đi, nhìn cô ta trở nên xấu xí, cô là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.
Túc Miểu nhếch khóe miệng lên, ưỡn bụng chậm rãi đi vòng một vòng tại chỗ, hơi có vài phần ghét bỏ nói: "Cho dù cô không ra ngoài cũng không sửa sang lại một chút sao, bộ quần áo màu xám này rốt cuộc là do ai làm vậy, thật khó coi.”
\
Vân Mộng Hạ Vũ