Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 263: Tủ Lạnh
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:29:44
Lượt xem: 38
Chiếc hộp lớn được thay thế bằng chiếc hộp lớn hơn, được hai người công nhân khỏe mạnh khiêng vào.
Túc Miểu ra trước cổng đón anh: "Cái này là cái gì vậy?"
Hàn Lặc vừa chỉ cho 2 người thợ hướng nhà bếp vừa giải thích với vợ: "Anh mua cái tủ lạnh."
"Nếu chúng ta không đổi nhà thì về sau sẽ sống ở đây. Dì Đỗ thường nấu ăn ở bếp cũ, nhưng nửa đêm em mà đói bụng phải đi qua bếp cũ thì không tiện lắm. Anh nghĩ, chỉ cần thêm một cái tủ lạnh trong căn bếp nhỏ, dì Đỗ cứ vài ngày lại bỏ ít rau và trái cây tươi vào đó, sẽ tiện cho em làm thức ăn khuya.”
Anh nghe bà ngoại nói phụ nữ có thai khẩu vị hay thay đổi, còn dễ đói.
Có cái tủ lạnh này xem như có chỗ để phòng ngừa.
Túc Miểu suy nghĩ, cảm thấy cũng rất hợp lý.
Nhưng nghĩ lại, Hàn Lặc đã vất vả đi trả hàng, cô cũng chỉ muốn tiết kiệm vài trăm đồng, không ngờ bây giờ lại tiêu thêm nhiều tiền như vậy.
Trong phòng bếp còn có những người khác nên Túc Miểu chỉ có thể thấp giọng hỏi: "Tủ lạnh này giá bao nhiêu?"
Hàn Lặc: "Hàng trong nước không đắt bằng cái TV kia đâu."
Túc Miểu đoán: "Hai ngàn?"
Ti vi thương hiệu Nhật Bản, là hàng nhập lậu từ Hong Kong, đắt tiền, cô nhớ lúc đó Hàn Lặc nói bán cho một đơn vị tập thể là 3.000 hoặc hơn bao nhiêu đấy.
Hàn Lặc lắc đầu dùng ngón trỏ ra hiệu: "Một nghìn hai."
Rẻ hơn dự đoán
Túc Miểu thở phào nhẹ nhõm, mấy giây sau lại cảm thấy cách nghĩ này không được. Sáu bảy trăm cô cũng muốn tiết kiệm đấy, góp gió thành bão nha. Hàn Lặc thoáng cái đã bỏ ra mấy trăm cô còn thấy tốt.
"Về sau không thể tiêu tiền như nước nữa, em muốn làm một người tiết kiệm, làm gương tốt cho bảo bảo!"
Toàn thân Túc Miểu tỏa ra khí tức "tiết kiệm tiền".
Hàn Lặc bật cười thành tiếng: "Vợ à, sao lại cần nhịn ăn nhịn mặc rồi hả? Đừng lo lắng, hai tháng nay công ty hoạt động rất trơn tru, đợi kế hoạch tiếp theo triển khai thuận lợi, đến lúc đấy ngân khố nhỏ của em sẽ lại có thêm tiền vào."
Túc Miểu vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng: "Nhịn ăn nhịn mặc là mỹ đức!"
Hai người công nhân lắp đặt tủ lạnh đã làm xong và rời đi.
Túc Miểu đi qua sờ qua sờ lại, nghe nói tủ lạnh rất hữu dụng, liền nghĩ tới việc bán bức tranh thêu rồi lấy tiền mua thêm một cái tặng cho người nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-263-tu-lanh.html.]
Túc gia không thiếu một ngàn này, trong nhà đồ điện gì cũng có, chỉ là không mua tủ lạnh.
Cô nghĩ thầm trong lòng, nhưng bất tri bất giác đem lời hỏi ra.
Hàn Lặc đã nghĩ thông rồi: "Không phải mọi gia đình sống trên phố Ngô Đồng đều như nhà họ Túc. Tất cả các cán bộ quân đội phù hợp điều kiện đều sống ở đó, hơn nữa người nhà của những cán bộ đó không phải ai cũng biết ý. Em thử nghĩ xem, nếu họ mua một chiếc tủ lạnh thì nhà hàng xóm sẽ thường xuyên muốn để nhờ tôm cá thịt, có cho không? Mình cho nhà này để thế còn nhà khác thì sao? Chẳng may gặp người lòng dạ hẹp hòi, cho một cân thịt vào tủ lạnh hôm sau lại nói còn có một nửa thì sao?”
Anh đưa ra kết luận: “Dùng tiền tìm tội.”
Túc Miểu ngẩn ra.
Không nghĩ đến, một chiếc tủ lạnh lại chứa nhiều mâu thuẫn như vậy.
"Vậy thì nên ... tặng hay không tặng đây?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc: "Em hỏi mẹ xem có thực sự cần thiết không."
Túc Miểu đột nhiên “À” một tiếng, lập tức nảy ra một ý xấu, cô cười đắc ý: “Dương Mĩ Phượng sẽ tổ chức sinh nhật vào tháng năm này, anh nói xem, tặng tủ lạnh làm quà sinh nhật có phải rất có thể diện không?"
"Ai nha, em thực hiếu thuận mà."
Đôi mắt của cô lanh lợi cùng đôi lông mi dài chớp chớp, trông thật đáng yêu.
Hàn Lặc gật đầu: "Muốn tặng thì tặng thôi."
Một chút tiền, làm tăng thêm mặt mũi, lại có thể cho hai vợ chồng Dương Mỹ Phượng gặp đủ thể loại rắc rối trong tương lai, anh cảm thấy có lợi vô cùng.
Thời gian trôi qua, đến đầu tháng 5, bức tranh sông núi của Túc Miểu cũng đã hoàn thành và được treo trong cửa hàng của Thái Phán Lan một tuần rồi, nhiều người hỏi nhưng người trả giá cao nhất cũng chỉ có 3 vạn.
Túc Miểu không nỡ bán nó.
Đã thêu gần bốn tháng trời, sử dụng phương pháp thêu khó nhất là thêu hai mặt, tất nhiên là phải tìm người hiểu và biết nhìn hàng để bán chứ.
Nhìn thấy bụng bầu của cô ngày một lớn dần mà lại còn phải lo lắng cho việc này nên Hàn Lặc đã nhận luôn việc vào mình.
Thông qua Thẩm Mãnh, bức tranh thêu này đã được gửi thẳng đến nhà đấu giá!
Quả nhiên, Hồng Kông là nơi người giàu có ở khắp nơi, bức tranh thêu này đã được bán với giá mười một vạn. Thẩm Mãnh nói rằng nếu bức tranh thêu này là một bức tranh cổ thì nó có thể được bán với giá cao hơn, nhưng tiếc rằng tuổi đời quá ngắn, thực sự nó là một bức tranh thêu mới hoàn toàn.
Thái Phán lan cũng rất ủng hộ việc Túc Miểu gửi tranh đến nhà đấu giá, và cũng mừng cho Túc Miểu khi biết tin nó được bán với giá mười một vạn. Túc Miểu thấy hơi ngại khi nghĩ rằng lần này đã làm phiền Thái Phán Lan bận rộn không công mất mấy ngày trời. Nên đã dành ra một tuần để thêu mấy chiếc khăn cho chị ấy bán.