Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 257: Chồng Cô Thật Ưa Nhìn
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:40:12
Lượt xem: 26
Hàn Lặc xách xô đi, Đậu Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, nói ra điều mà cô ấy đã kìm nén nãy giờ: “Túc Miểu, chồng của cô thật cao ráo, ưa nhìn”
Túc Miểu lấy cái khăn lau trên giá rau xuống, thản nhiên nói: "Cao thì tôi đồng ý, nhưng còn đẹp? Nhất định không đẹp bằng tôi rồi, sao cô lại khen anh ấy chứ không phải tôi?"
Điều này khiến tất cả mọi người đều bật cười
Có người trêu Đậu Điềm Điềm: "Ồ, cứ tưởng công tử lịch lãm Kha Dương của khoa ngoại ngữ là hợp với thẩm mỹ của cậu nhất?"
Đậu Điềm Điềm đỏ mặt lẩm bẩm nói: "Là hai kiểu khác nhau mà, Kha Dương rất đẹp trai, lúc nào cũng cười nhã nhặn, đối với bạn học nữ thì dịu dàng, còn chồng Túc Miêu thì lại lạnh lùng, không dễ gần. Chỉ là không hợp với thẩm mỹ của mình thôi chứ không thể nói người ta không đẹp trai được.”
"Kha Dương cũng chỉ ở mức trung bình. đi đâu cũng cầm trên tay một cuốn sách tiếng Anh, trông như mọt sách."
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cậu nói vớ vẩn gì đấy, người ta gọi đấy là ham học.” Đậu Điềm Điềm vừa cười vừa mắng: “Khi đọc thơ tiếng Anh, anh ấy tỏa ra một khí chất đặc biệt cuốn hút. "
“Mọi người xem Kha Dương chỉ nhường cô ấy lấy màn thầu ở căn tin có đúng một lần mà cô ấy đã khen người ta như thế.”
Những người khác bật cười, Túc Miểu cũng cười.
Có vài người chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, người trẻ nhất trong số họ là Cố Tiểu Trân.
Suy cho cùng cô cũng là một sinh viên đặc biệt, đến tháng 7 này cô ấy mới được 16 tuổi, Từ khi được Ôn Sơn tuyển vào trường, tâm trí của cô chỉ toàn là học vẽ, cố gắng kiếm thêm tiền từ những công việc lặt vặt để nuôi ông nội, có lòng tham hơn một chút chính là muốn kết bạn với mọi ngườl.
Lúc đầu mọi người đều nghĩ cô ấy không thi đậu mà chỉ nhờ vào quen biết để vào trường, lại thấy cô ấy còn trẻ nên đã có chút cô lập cô ấy.
Sau một thời gian thân thiết hơn thì tình trạng này đã được cải thiện.
Nhưng ngay cả khi họ sống trong cùng một ký túc xá, những người khác cũng sẽ không nói chuyện về đàn ông trước mặt cô em gái mười lăm tuổi.
Vì vậy, cô ấy khó có thể hiểu được "tình cảm thiếu nữ" của Đậu Điềm Điềm.
“Ah, chỉ trong một thoáng chốc mà cô có thể ghi nhớ lâu như vậy, nhỡ anh ta làm điều này với tất cả các nữ sinh khác thì sao?"
“...”
Tất cả mọi người đều im lặng
Rõ ràng là câu chuyện đang rất lãng mạn, nhưng tại sao khi được nói ra từ miệng của Cố Tiểu Trân nghe lại sát phong cảnh đến vậy.
Đậu Điềm Điềm chớp mắt, quyết định bênh vực chàng bạch mã hoàng tử của mình: "... Chà, điều đó có nghĩa là anh ấy đối xử với mọi người rất rộng lượng và tốt bụng, đúng không?"
Cố Tiểu Trân suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: "Có vẻ như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-257-chong-co-that-ua-nhin.html.]
Nụ cười trên mặt Đâu Điềm Điềm chỉ mới kéo lên một nửa, ngay sau đó Cố Tiểu Trân lại nói: "Nếu anh ta tốt với mọi cô gái, thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều cô gái thích anh ta. Liệu cô có thể vượt qua được họ không?"
"..."
"Hahahahaha!"
"Ui, Điềm Điềm, Tiểu Trân nói đúng, hay là cô thay đổi mục tiêu đi."
Mọi người đều cười ầm ĩ hết cả lên.
Túc Miểu cũng cười đến đau cả bụng.
Không ngờ, trong chuyện yêu đương, Cô Tiểu Trân hoàn toàn biến thành một kẻ điên với một con đao, từng đao từng đao không thấy máu, đ.â.m thủng trái tim thiếu nữ của Đậu Điềm Điềm.
Nhưng cô ấy lại nói rất nghiêm túc, không hề có ý nói đùa, sự tương phản này khiến người khác phải bật cười.
“Tôi, tôi nói sai sao?” Cố Tiểu Trân vừa nói vừa lấy đậu ra, lại lấy thêm một chiếc nồi sứ: “Hình như đồ ăn hơi ít, có nên mua thêm một ít không? Tôi có vé và tiền ở đây."
Nói xong liền móc tiền ra.
Những người khác nhìn nhau, cũng hiểu được không thể ăn chùa bữa tiệc này, phải xuất tiền đi ra ngoài mua thức ăn.
Túc Miểu bị bọn họ làm cho dở khóc dở cười, giả bộ tức giận: "Không sao đâu, dì Đỗ đã ra ngoài mua đồ ăn rồi. Cô nói xem, tôi không dễ gì mới mời được mọi người tới đây làm khách chả nhẽ lại để mọi người bỏ tiền túi đi mua đồ ăn, mặt mũi tôi còn để đâu được nữa, đúng không?”
Bình thường ngoại trừ trao đổi kỹ năng vẽ, sau giờ học Túc Miểu liền trở về nhà. Họ tưởng cô là kiểu tiểu thư đoan trang như khi ở trên lớp. Nhưng không ngờ rằng cô lại thân thiện đến vậy, không hề khiến người khác cảm thấy xa cách, khó gần.
Lúc này, họ vô thức quên mất cảnh Túc Miểu để Phương Dịch bỏ về.
"Thật tốt. Vậy mấy người chúng tôi hôm nay sẽ ăn uống thật ngon miệng."
"..."
Chẳng mấy chốc, dì Đỗ đã trở lại với một giỏ thức ăn lớn.
Túc Miểu nói với dì ấy mình sẽ tự nấu ăn, nhưng Đỗ Kim Sinh không rời đi mà bắt đầu vào bếp, may mà phòng bếp ở nhà đủ lớn, đừng nói là chứa được bảy tám người, để thêm hai cái bàn tròn lớn vào nữa còn được.
Người nấu ăn chính là Cố Tiểu Trân và một cô gái tên Tưởng Thính Nam.
Hai người không giỏi như những đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng nấu ăn khá ngon, ở nhà nấu ăn cũng quen rồi.