Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 255: Không Hoan Nghênh Cô

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:40:09
Lượt xem: 67

Phương Di vốn dĩ không muốn liên hệ với Túc Miểu nhưng vì muốn vạch trần cô nên cũng đồng ý theo mọi người tới nhà Túc Miểu: “Tôi cũng đi.”

Túc Miểu có chút sửng sốt, người này đi theo mà không thấy xấu hổ sao?

Phương Di nhìn lại cô với khuôn mặt đầy khiêu khích, sợ rồi sao?

Cô ta hỏi: “Túc Miểu, không hoan nghênh sao?”

Túc Miểu gật đầu cười: “Cứ tự nhiên, cô muốn đến thì đến thôi.”

Cô muốn đặt một dấu chấm hoàn hảo ở lớp dự thính Sơn Thủy này chứ không muốn có bất kì lời đồn đãi linh tinh nào nữa.

Dù sao thì chờ cho đứa trẻ được sinh ra, cô còn muốn quay lại trường để tiếp tục học môn khác nữa.

Một nhóm nữ sinh tràn đầy sức trẻ đi trên phố ắt hẳn sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người.

Lúc đi trên đường Túc Miểu đã giới thiệu về ngõ Văn Hóa cho họ, trong nhóm nữ sinh ngoại trừ Phương Di, Cố Tiểu Trân và Hồ Nhiễm ra thì số còn lại đều không phải người ở thành phố, Người bản địa như Phương Di và Hồ Nhiễm có biết về sự tồn tịa của ngõ Văn Hóa nhưng không hiểu rõ.

Khi nghe Túc Miểu nói rằng vào thời nhà Thanh, tất cả những người sống ở đây đều là học giả và quan chức mọi người đều rất ngạc nhiên.

Phương Di thầm bĩu môi, cảm thấy cô chỉ đang khoác loác khoe khoang, nhân tiện hỏi: “Ở đây đều những ngôi nhà cũ không bán, sao cô có thể ở chỗ này vậy?”

Đôi mắt Túc Miểu tối sầm lại.

Cô cười, như thể không quan tâm: "Vì tôi đã kết hôn rồi lại không ở cùng bố mẹ chồng mà nhà ở đây là của hồi môn do bố mẹ chuẩn bị, còn nhà bố mẹ chồng thì ở kế bên nhà tôi, Sau khi kết hôn, chúng tôi đã thông hai sân của hai nhà làm một.”

Của hồi môn...

Ngay khi những lời này nói ra, mấy cô gái đã lộ ra ánh mắt ghen tị.

“À, đến rồi!”

Túc Miểu rút chìa khóa ra cắm vào ổ cố xoay mở hai lần nhưng ổ khóa không hề nhúc nhích.

Cô rút chìa khóa ra nhìn, vừa định bước chân thì nghe thấy Phương Di nói: "Không phải tới nhầm chỗ rồi chứ? Chìa khóa cũng không mở được, tôi thấy lòng hư vinh quá mạnh cũng không tốt lắm đâu.”

Những người khác không biết chuyện gì đang xảy ra nên không nói gì, Cố Tiểu Trân tức giận trừng mắt nhìn Phương Di: “Miệng chó không thể nhả ra được ngà voi.”

Mặt của Túc Miểu không hề biến sắc, cô bước tới nhà số 12: “Hai chiếc chìa khóa hơi giống nhau một chút, lúc sáng ra cửa tôi đã lấy nhầm nhưng không sao, chúng ta đi từ bên này cũng vào được.”

Nói xong, cô nhìn về phía Phương Di đang xám xịt thất bại, cười nói: "Phương Di, nếu cô cứ kiểu nói bóng nói gió ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, thì nhà tôi không chào đón cô.”

Phương Di: “Túc Miểu, cô bị chột dạ rồi sao?”

Túc Miểu xòe tay bất lực nói: “Tôi chỉ là không hoan nghênh cô thôi.”

Phương Di: “Vậy sao cô không từ chối luôn ở trường?”

Túc Miểu nhếch môi: "Đương nhiên là cố ý rồi, tôi cũng tò mò không biết cô còn có thể tung ra bao nhiêu lời bịa đặt trước mặt tôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, để cô vào nhà không chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người mà lại còn làm bẩn sàn nhà tôi cho nên bây giờ tôi không muốn tiếp đãi cô nữa.”

Mặt Phương Di vừa tái vừa đỏ, tiến thoái lưỡng nan.

Những người khác nhìn nhau, bọn họ nghe thấy được sự ác ý trong lời nói của Phương Di nên cũng không ra tay giúp đỡ. Thấy vậy, Phương Di phẫn hận trừng mắt nhìn mọi người, cảm thấy vô cùng mất mặt: “Ai thèm chứ.”

Quay người bỏ chạy.

Mọi người: ...

Vân Mộng Hạ Vũ

Túc Miểu làm như không nhìn thấy, cười nói: “Tôi nấu ăn không giỏi lắm, chắc lát nữa nấu ăn phải nhờ mọi người rồi.”

Sau đó, có tiếng kim loại lách cách từ cửa.

Cô đẩy cửa bước vào, tươi cười chào mừng mọi người: "Mời vào mời vào.”

Ngoài Cố Tiểu Trân đang cười khúc khích thì các nữ sinh khác có chút sợ hãi, không ngờ một người xinh đẹp hiền lành như thế lại có thể nói lời sát thương như vậy.

Túc Miểu cũng không quan tâm mọi người nghĩ gì.

Xuất ra tư thế chủ nhà tiếp đãi khách, giới thiệu cho họ về cách bài trí của khu vườn.

Cố Tiểu Trân và những người khác đã choáng váng ngay khi bước vào cửa. Đây có chỗ nào giống như nơi sinh sống của người bình thường chứ, đơn giản là vì nó quá lớn. Đi qua cổng trăng của hòn non bộ, lại đi qua một đoạn hành lang, tầm mắt mọi người mới trở nên rộng lớn hơn.

Khu bên trái là căn nhà cũ của chúng tôi, còn tòa nhà bên phải là tòa nhà mới bây giờ. Chúng tôi đã chuyển đến đây một thời gian, nhưng phòng bếp vẫn còn ở bên trái. Một lát nữa chúng ta sẽ vào phòng bếp cũ để nấu ăn."

Hồ Nhiễm tự xưng là người kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng thấy qua nhà lầu như vậy.

Tầng 1 và tầng 2 lắp đặt rất nhiều cửa sổ cao từ trần đến sàn, đứng ở sân có thể nhìn rõ đồ đạc trong nhà, ai cũng ngắm nhìn đến ngẩn người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-255-khong-hoan-nghenh-co.html.]

Trước giờ ai cũng cho rằng nhà Phương Di là giàu có nhất, chị gái của cô ta là một nữ diễn viên điện ảnh, nhà rất đẹp và hoành tráng.

Không nghĩ tới sinh viên dự thính mới là thâm tàng bất lộ.

“Ồ, ngôi nhà này thật đặc biệt."

“Đúng vậy tôi chỉ mới thấy trong phim, hình như tên là "tà hoa kiếp", những ngôi nhà trong đó rất đẹp."

“Đột nhiên tôi lại cảm thấy không thích ngôi nhà của mình chút nào.”

Nhắc đến phim, các cô gái lại hết sức ngạc nhiên, Túc Miểu mời họ ngồi xuống, rót cho mọi người vài ly nước trắng mát lạnh rồi đi vào phòng bếp mới đang trống trải rửa một đĩa nho và vài quả quýt.

“Đừng khách sáo, ăn tạm chút gì đã.” Cô bật TV lên và nói: "Mọi người ngồi đi, tôi đi tìm chồng nhờ anh ấy mua thêm ít đồ ăn.”

Cố Tiểu Trân nhìn thấy cảnh ở trong vườn đột nhiên lại muốn cầm bút vẽ.

“Miểu Miểu, chúng tôi có thể tham quan một chút được không?” Phong cảnh đẹp đẽ như vậy hiếm khi được nhìn thấy. Những khu vườn mở cửa cho tất cả mọi người vào tham quan đều phải thu phí vé, Cố Tiểu Trân đâu dám chi số tiền đó.

Nên muốn ngắm nhìn ngôi nhà của Túc Miểu nhiều hơn.

Túc Miểu cong môi cười: “Tất nhiên là được.”

Cố Tiểu trân muốn đi thăm khu vườn, những người khác cũng không thể ngồi yên.

Túc Miểu cùng bọn họ đi dạo, không nghĩ tới đi khắp nhà vẫn chẳng thấy Hàn Lặc đâu, nên cô đi tìm Đỗ Kim Sinh: "Dì Đỗ, Hàn Lặc ở đâu? Hôm nay chẳng phải là không đi làm sao?"

Đỗ Kim Sinh vừa châm bếp than, vừa lấy nồi ra nói: "Hình như là ở nhà đối diện, bà Hồng nhờ cậu ấy giúp công chuyện."

“À vâng, bao giờ anh ấy về dì nói với anh ấy, cháu mời một vài người bạn cùng lớp về nhà chơi, nhờ anh ấy ra ngoài mua ít đồ ăn."

Nghe vậy, dì Đỗ cởi tạp dề, vội vàng nói: "Đợi cậu Hàn làm gì, để tôi đi cho."

“Có đủ tiền không dì Đỗ?”

Đỗ Kim Thanh: “Đủ rồi đủ rồi.”

Túc Miểu rất rộng rãi về tiền bạc, tiền sinh hoạt hàng tháng đều đưa cho Đỗ Kim Sinh vào ngày đầu tháng, cuối tháng bà ấy sẽ hoàn trả lại số tiền thừa, bình thường bà ấy làm gì thì cặp vợ chồng trẻ ăn nấy, ăn uống cũng không quá cầu kỳ.

Vì vậy, trong người Đỗ Kim Sinh không bao giờ thiếu tiền.

Sau khi Đỗ Kim Sinh đi.

Túc Miểu suy nghĩ một lúc, rồi thay vì đi tìm mấy cô gái, cô lại xắn tay áo, lấy gạo, học được mẹo hấp cơm của Đỗ Kim Sinh, cô đổ gạo vào nồi, sau khi nước sôi khoảng mười phút, cô dùng một cái mẹt trúc, vớt gạo ra, để ráo rồi đổ vào nồi hấp.

Vừa mới đóng nắp nồi hấp, Hàn Lặc đã xách một thùng lươn đi vào.

“Ồ! ai lại siêng năng như vậy, chắc chắn không phải vợ anh rồi?"

Túc Miểu quay đầu lại, liếc mắt nhìn anh, dịu dàng nói: "Chồng, anh mau đến xem, bước này làm như vậy có đúng không? Đừng để nấu hỏng, sẽ mất mặt chết."

Hàn Lặc đặt xô nước xuống, chậm rãi bước tới, hai tay ôm eo cô: "Anh xem nào."

“Này, em nói nghiêm túc, đừng có ôm em.” Túc Miểu vặn vẹo người, lại nhấc nắp nồi hấp lên: “Nhìn xem như vậy đúng chưa?"

Hàn Lê thản nhiên liếc mắt nhìn: "Lớp màn đâu? Dưới cơm không có lớp lót, lát nữa lớp dưới sẽ bị nấu thành bột nhão."

Vừa nói ra, ký ức trong đầu Túc Miểu như được kích hoạt.

Hình như, hình như thực sự có một thứ như một tấm lót ...

“Ôi trời, em quên mất!”

Hàn Lặc: “Ngốc thật ”

“Ngoài miếng lót ra thì em không thấy là cơm đang hấp quá nhiều sao? Em tính ăn cơm thừa bao nhiêu ngày vậy?"

“Sáu người bạn cùng lớp thêm cả ba người chúng ta, tổng cộng có chín người, không nhiều.” Túc Miểu thản nhiên nói.

Hàn Lặc: ". . ."

“Có khách tới nhà sao?”

Túc Miểu trừng mắt, vẻ mặt ngơ ngác vô tội: “Đúng vậy, em còn chưa nói sao?”

Hàn Lặc: ...

Tác giả có lời muốn nói: Hàn Lặc:..... em chắc chắn là chưa nói ~

Loading...