Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 253: Để Em Nuôi
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:38:15
Lượt xem: 29
Anh đang loay hoay bê cái chậu cây trơ trụi, trên cành chỉ điểm xuyết vài bông hoa nhỏ màu vàng li ti.
Túc Miểu chỉ đứng cách đó vài bước chân cũng ngửi thấy được mùi thơm thoảng thoảng của hoa.
“Đây là cây gì?”
Hàn Lặc vứt cái xẻng sang một bên rồi đặt cây hoa cao ngang tầm người xuống hố.
Anh lắc đầu nói: “Cũng không rõ lắm, ngay cả người bán hoa cũng không biết nó tên là gì, nghe nói cái cây này tình cờ được phát hiện ở trên núi, mùi hương cũng mới lạ độc đáo nên anh mua về trồng thử.”
Dù sao cũng vì cho đợt tết nguyên đán nên người ta hét giá 25 đồng, Hàn Lặc cũng không trả giá
“Trông cũng giống mấy cây tỏi.”
Túc Miểu nhìn anh, cười khúc khích: "Cái gì mà tỏi, cây này người ta gọi là kim ngân đài, cũng được gọi là Lăng Ba tiên tử, nở ra hoa có màu trắng vàng, hương hoa hơi nồng đậm, nó sống được khi ở dưới nước."
Loài cây này khá dễ sống.
“Em nhớ là trong phòng ngủ có một chậu sứ thanh hoa trắng, có thể dùng nó để trồng.”
Túc Miểu nói xong đứng dậy đi lấy.
Hàn Lặc suy nghĩ một chút liền biết thứ Túc Miểu nhắc đến là gì, nó là chế phẩm của thời kì dân quốc, không đáng giá gì nên cũng không ngăn cản.
Thế là hai vợ chồng cùng nhau bận rộn.
Rõ ràng đây là chuyện rất bình thường nhưng cũng không hiểu vì lí do gì mà trong lúc làm cùng nhau hai vợ chồng Túc Miểu lại không nói với nhau câu nào, cũng không nhìn đối phương, nhưng lại cảm thấy rất ý nghĩa. Túc Miểu đổ nước sạch vào chậu sứ, trên mặt cô bất chợt nở một nụ cười.
Làm xong, hai vợ chồng dắt tay nhau đi ăn cơm chiều.
Ngay cả Đỗ Kim Sinh nhìn quen rồi cũng không chịu nổi, đôi vợ chồng son này đã lấy nhau được mấy tháng rồi nhưng cứ hở ra là dính lấy nhau như hình với bóng.
Cũng mong rằng cả đời sẽ mãi được như vậy.
Ngày mồng 8 tết, Hàn Lặc lại bắt đầu đi làm trở lại.
Thoáng một cái, 40 vạn ra đi, anh bắt đầu có cảm giác cấp bách, bắt đầu đi sớm về khuya.
Còn Túc Miểu đã hoàn thành xong mấy bộ quần áo cho các trưởng bối, cô dành chút thời gian mang qua cho họ sau đó lại quay trở về bận bịu với công việc may vá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-253-de-em-nuoi.html.]
Hàn Lặc: “Thêu thùa như thế này hại mắt lắm, nếu được thì em đừng làm nữa.”
Túc Miểu ngước lên nhìn, cười nhẹ rồi trấn an anh: “Cũng không thường xuyên làm mà, không có gì đáng ngại.”
Hàn Lặc nhìn cô thật lâu rồi hỏi: “Em lo lắng nhà sẽ hết tiền sao? Yên tâm đi, ngoài tiền đầu tư nghiên cứu phát triển, hàng tháng vẫn còn tiền lãi mà, em không cần phải khổ cực như vậy.”
“Sao lại khổ cực chứ?” Túc Miểu vẻ mặt trách móc nhìn anh: “Anh đừng có giống như những người đàn ông gia trưởng khác, nhà này là của hai chúng ta, anh ra ngoài đi làm thì em ở nhà cũng góp một phần, mỗi ngày trôi qua sẽ không trở nên tệ đi. Chẳng may một ngày nào đó, công ty anh đột nhiên phá sản, thì công việc may vá cũng xem như là một đường lui, đến lúc đó em còn có thể nuôi anh đây này.”
Hàn Lặc chưa bao giờ nghĩ như vậy, anh không nỡ.
Anh hiểu cô, cô là người vừa tính tình tiểu thư lại vừa lười, làm việc gì cũng phải hứng thú mới làm, chưa bao giờ lo lắng vì đồng tiền, thế mà bây giờ lại trở nên chịu khó chăm chỉ như vậy, e rằng cô thật sự có ý định nuôi anh rồi.
Trong lòng Hàn Lặc lập tức cảm thấy phức tạp, vừa rối bời nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc.
Quá trình trưởng thành không giống như những người đàn ông khác ngoài kia nên cách suy nghĩ của anh cũng không giống họ, khi nghe Túc Miểu nói như vậy anh sẽ không vì thế mà cảm thấy mất mặt tự ái, ngược lại còn cảm thấy vui trong lòng.
Chỉ cần nghĩ đến những thứ mà mình bỏ ra vì gia đình không đến từ một phía, Hàn Lặc lại vô cùng xúc động.
Hàn Lặc ôm Túc Miểu vào lòng, không muốn buông ra: “Được được, để em nuôi.”
Túc Miểu cười không thôi.
Một người đàn ông cao gần 1m9 ôm mình lắc qua lắc lại trông giống như một chú chó to đang làm nũng vậy.
Cô lấy quả dâu tây ở trên bàn đút cho anh: “Những việc ở công ty em không hiểu được, chỉ cần nhìn đống giấy tờ tài liệu thôi đã thấy đau đầu rồi, nhưng mà em tin anh sẽ làm được.”
"Anh lợi hại nhất."
Hàn Lặc cắn một nửa quả dâu, nửa còn lại đút cho vợ bằng miệng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu bị anh tập kích liền sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, nước ngọt của trái cây đột nhiên tràn đầy trong khoang miệng, chiếc lưỡi linh hoạt của anh cuốn lấy thịt quả càn quét bốn phía, gửi trọn vị ngọt này đến từng khóe môi, kẽ răng.
Sau một lúc, hơi thở của họ dần dần bình tĩnh trở lại.
Hai má Túc Miểu hơi đỏ lên, trong mắt tràn đầy xuân sắc, có chút giận dỗi nũng nịu như bị ức hiếp.
Hàn Lệ cắn nhẹ đôi môi sưng tấy của cô vài cái: “Em đang mang thai, thân thể rất quan trọng, không thể ngồi thêu lâu quá, anh sẽ để dì Đỗ trông chừng em đấy."
Túc Miểu ra vẻ bực bội: “Đã biết, anh nói nhiều thật đấy”