Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 244: Cô Ta Đang Làm Cái Gì Vậy
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:38:02
Lượt xem: 65
"Dì Dương bị kẹt giữa Túc An và Tưởng Lục, cuộc sống của dì ấy cũng khó khăn lắm. Em nghĩ mấy ngày nay tóc hai bên thái dương của dì ấy đã bạc trắng."
Túc Miểu xùy~: "Chị dâu, việc này thành như vậy, dì Dương cũng không thể thoái thác trách nhiệm. Ai bảo dì ấy đến tận cửa ép cho Đại Man trở nên tàn nhẫn, phụ nữ mà bắt đầu hung ác rồi thì không có gì không làm được, lúc này ngược lại nếm quả đắng rồi."
Chỉ việc dùng tiền sỉ nhục người khác..., Đại Man đoán chừng sẽ không tuyệt tình như vậy.
Cũng không biết dì Dương còn làm chuyện gì, để cho một người phụ nữ tình nguyện mang thanh danh chưa lập gia đình sinh con ngoài giá thú cũng phải dạy cho bà ta một bài học.
Ngô Hồng Ngọc sững sờ một lúc, cho con gà đã nhổ lông vào nước sôi nhúng một lần nữa rồi mới nói ra: "Con cái đều là khoản nợ! Nếu sau này Bình Bình và Lạc Lạc có người trong lòng, chị nhất định sẽ không làm vậy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu cười cười: "Thiệt hay giả, chẳng may không phải người phù hợp thì sao? Thực sự không chia rẽ đôi uyên ương?"
Ngô Hồng Ngọc khoát khoát tay: "Cũng không phải sống cùng chị, không đúng ý chị vậy ít gặp mấy lần. Nếu cậu ta dám bắt nạt con gái của chị, chị sẽ để anh trai em đánh đến tận cửa."
Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng Liễu Ngọc Tú: "Cái gì mà đánh đến tận cửa đây? Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Ngô Hồng Ngọc sững người.
Nhìn thấy Dương Hành sau lưng mẹ chồng, tim cô ấy đập nhanh hơn.
Cũng may, hai người họ đã ngừng nói về Tưởng Lục, nếu không cảnh này sẽ rất xấu hổ.
Túc Miểu đã quen với việc giả vờ, trên mặt nhìn không lộ ra chút gì chột dạ: "Chúng con đang nói, nếu trong bụng của con là con gái, sau này ai bắt nạt nó, Hàn Lặc sẽ đánh đến tận cửa, và chị dâu nói rằng chị ấy cũng sẽ làm như vậy."
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào.
Ai nhìn thấy cũng biết cuộc sống gia đình những ngày qua rất hạnh phúc.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Dương Hành nhớ tới không khí nặng nề trong nhà hai ngày nay, khóe miệng có chút chua xót.
Nói thực, một cô gái ngọt ngào yếu ớt cũng không có gì không tốt.
Nếu sớm biết, bà ta đã không giày vò bởi những chuyện này, gia thế thì tính là gì? Nếu lúc đó bà ta không bị lung lay bất địng, sẽ không tạo cơ hội cho Túc An trèo lên giường, nói như vậy mặc dù bây giờ bà ta có thêm một cháu trai, Tưởng Lục cũng sẽ không có ý định từ chức và ra ngoài làm kinh doanh.
Hối hận, tiếc nuối cũng vô nghĩa.
Dương Hành cúi mắt, qua một lát mới ngẩng đầu, thay đổi bộ dáng tươi cười hòa ái dễ gần: "Miểu Miểu mang thai ah, mấy tháng rồi, đến bệnh viện khám chưa?"
Đưa tay không đánh khuôn mặt cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-244-co-ta-dang-lam-cai-gi-vay.html.]
Trong lòng Túc Miểu cảm thấy bà ta tự làm tự chịu, trên mặt cũng cười: "Dạ, hai tháng, bác sĩ nói lớn lên cũng khá ổn."
"Có kiểm tra là nam hay nữ hay không?"
Túc Miểu không thay đổi biểu cảm, nhưng cẩn thận nhìn, vỏ măng tây bị gọt hơi quá rồi, trên thân cây mất một mảng lớn.
Cô lắc đầu, nói: "Không có ý định kiểm tra, là nam hay là nữ đều tốt, đều là tiểu bảo bối của cháu."
Liễu Ngọc Tú vốn có ý kiến về suy nghĩ gia trưởng trọng nam khinh nữ của Dương Hành, nghe thấy bà ta hỏi vậy cũng hơi không vui, nhưng đang là lễ mừng năm mới, bà không muốn làm cho không khí xấu đi nói: "Đúng vậy, tiểu Hàn đã nói rất nhiều lần, chỉ muốn thêm một đứa con gái trong nhà."
"Thời đại mới rồi, trai hay gái đều như nhau, chỉ có những người mù quáng mới quan tâm đế bé trai, không muốn con gái."
Liễu Ngọc Tú không nhẹ không nặng đ.â.m Dương Hành một phát.
Dương Hành biết rõ việc này Tưởng gia không nói gì được, biểu cảm cũng không tốt lắm, nhưng bà ta vẫn cảm thấy mình nói đúng.
Con gái luôn phải lấy chồng gả tới nhà người khác, còn con trai mới có thể ở lại nhà mình, bà coi trọng con trai hơn cũng là có vấn đề hả?
Nếu không phải trong bụng Túc An là con gái, lão Tưởng cùng con trai cũng sẽ không kiên định để đứa bé kia ở lại như vậy, thậm chí còn đặt tên và đăng ký hộ khẩu cho nó.
Nói đến nói đi, bà ta còn giúp ngăn Túc An lại đây này.
Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Hành vẫn có chút xấu hổ: "Đúng vậy, trai gái đều tốt như nhau, đều là bảo bối của gia tộc. Khi An An sinh cháu gái, tôi nhất định sẽ yêu nó nhất."
"Lão Tưởng nhà chúng tôi rất thích con gái, cháu nhìn Tưởng Cầm lớn lên đấy, nó muốn cái gì lão Tưởng đều cho hết, Tưởng Lục giống cha, sau này nhất định sẽ yêu chiều con gái lắm."
Túc Miểu nghe thế, thuận thế hỏi câu: "Túc An đi kiểm tra lúc nào vậy, chỗ đó có thể tin được không?"
Dương Hành: "Đáng tin, sao lại không đáng tin, kiểm tra ngay tại bệnh viện thành phố đấy."
Túc Miểu cảm thấy rất kỳ lạ: "Dì Dương, không phải là bởi vì đứa bé kia, dì mới đặc biệt để cho cô ấy đi kiểm tra chứ?"
Có vẻ hơi quá phận.
Dương Hành nghe ra nghi vấn trong lời nói của cô, biểu lộ hơi trầm xuống: "Là An An chủ động muốn kiểm tra đấy."
Túc Miểu: ? ? ?
Không có bệnh chứ, cô ta đang làm cái gì vậy?