Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 237: Em Trai Hay Em Gái Đều Cần Được Bảo Vệ
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:22
Lượt xem: 54
Mùa đông ở An Nam rất hiếm khi thấy tuyết rơi, giờ phút này lại mưa nhỏ dày đặc, trong mưa còn kèm theo bông tuyết.
Kích thước bằng nửa móng tay, rơi xuống đất liền hóa thành nước, rơi vào trên quần áo, và sẽ biến mất ngay lập tức.
"Mẹ, trời mưa rồi." Túc Miểu rụt cổ, nhanh kéo tay Liễu Ngọc Tú, cùng xoa xoa tay, than thở: "A..., lạnh quá ah."
Liễu Ngọc Tú vốn còn đang tức giận Túc An đến hồ đồ, lúc này được con gái dựa vào như vậy, có chút dở khóc dở cười: "Mặc nhiều như vậy còn lạnh, nếu như xác định mang bầu, chỉ sợ toàn bộ mùa đông con đều muốn ỷ lại trong chăn."
Túc Miểu nhếch miệng: "Tại sao không?"
Nỗi buồn ở hai đầu lông mày Liễu Ngọc Tú nhẹ tản ra, không tức giận nữa, nói: "Lười biếng như vậy, coi chừng Tiểu Hàn ghét bỏ con."
Túc Miểu: "Anh ấy sẽ không đâu."
Cô hất cằm lên, lông mày và đuôi mắt tràn đầy tự tin, cái bộ dạng đắc ý kia dễ nhìn khỏi phải nói, sương khói bao phủ trong lòng Liễu Ngọc Tú cũng tan biến một chút.
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, bà không thể giúp đỡ gì hơn.
Túc Miểu ăn mặc cồng kềnh, hai mẹ con cho dù muốn đi nhanh cũng không được, cũng may đi lại giữa khu nam bắc cũng chừng mười phút đồng hồ, lúc về đến nhà, Hàn Lặc đã ở trong nhà rồi.
"Bác sĩ nói như thế nào?" Liễu Ngọc Tú dẫn đầu lên tiếng.
Hàn Lặc cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ vui mừng, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Bác sĩ nói rằng cô ấy đang mang thai."
Liễu Ngọc Tú cũng mừng: "Ai, thật sự đã có? Đã bao lâu rồi?"
Hàn Lặc: "Khoảng chừng hai tháng, bác sĩ nói mấy ngày nữa phải siêu âm vi B để xem thai nhi phát triển như thế nào."
Túc Miểu không biết siêu âm vi B là cái gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh: "Giấy xét nghiệm đâu rồi, em muốn nhìn một chút." Hàn Lặc đưa tờ giấy cho cô, Túc Miểu nhìn, số liệu chồng chất làm cô rối tung.
Hai mắt cô mờ mịt, không hiểu cái gì ra cái gì, nhìn không hiểu.
Cô nhẹ ho, nhanh chóng đưa tờ xét nghiệm trả cho Hàn Lặc, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì: "Lúc nào thì đi bệnh viện?"
Hàn Lặc cười thầm.
Anh quá quen thuộc những hành động này của cô, đây là cách cô che dấu sự xấu hổ của mình, nhưng là vợ của mình nên phải dỗ dành, nên làm cho tròn vai.
"...Chọn ngày nào trời nắng rồi đi."
"Ừ, hai ngày này nhiệt độ thấp, lại bắt đầu có mưa và tuyết, Niếp Niếp nhớ chú ý giữ ấm, đừng để sinh bệnh." Liễu Ngọc Tú dặn dò, chợt ah lên, lại nói: " Nếu thai nhi được hai tháng, không phải lúc sinh sẽ là tháng bảy, tháng tám sao, đây là thời điểm nóng nhất trong năm, ở cữ cũng khó khăn, thực sự không phải thời điểm thích hợp để em bé ra đời.”
Em bé được sinh ra vào mùa đông, rất tốt với sản phụ vì ở cữ thoải mái hơn.
Túc Miểu nghĩ đến mùa hè oi bức ở An Nam, lông mày nhíu lại, nghĩ đến ở cữ không thể trúng gió, không thể tắm rửa, cô đã bắt đầu đeo lên mặt nạ khổ sở rồi.
Liễu Ngọc Tú thấy đã dọa cô, nhanh chóng cười trấn an: "Nhưng sinh mùa hè lại mệnh hỏa tốt, không sợ lạnh, dễ nuôi sống, không giống sinh con vào mùa đông, không cẩn thận là dễ sinh bệnh."
Trẻ con có sức đề kháng kém, không biết nói, bị ốm bệnh chỉ biết khóc sẽ rất khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-237-em-trai-hay-em-gai-deu-can-duoc-bao-ve.html.]
Bà nói như vậy, Túc Miểu sắc mặt dần buông lỏng.
Ở Đại Thịnh, tỉ lệ trẻ c.h.ế.t non không thấp.
Nếu chưa đủ sáu tuổi, cũng không thể có tên trong gia phả, vì sợ một cơn cảm lạnh nhỏ sẽ cướp đi sinh mạng của đứa trẻ.
Mặc dù ngoài miệng Túc Miểu nói muốn sớm mang thai và sinh con, nhưng sự xuất hiện của em bé vẫn khiến cô có chút luống cuống, đi đường cũng thật cẩn thận, chỉ sợ rằng đứa bé còn quá yếu ớt, nếu không cẩn thận sẽ không còn.
Không ngờ, cô cũng sẽ được làm mẹ.
Cô sờ lên bụng còn chưa to ra, cười tủm tỉm nói: "Mẹ nói đúng, khó hơn nữa cũng chỉ chịu đựng mấy tháng, bảo bảo dễ nuôi là quan trọng nhất."
Túc Miểu vuốt bụng, dường như muốn cảm nhận đứa bé ở nơi nào, nhẹ nhàng cười.
Buổi tối, trên bàn cơm Hàn Lặc công bố tin Túc Miểu mang thai, mọi người đều rất vui mừng, mấy tên nhóc đã tíu tít thảo luận đứa trẻ trong bụng Túc Miểu là con trai, hay là con gái rồi.
Thậm chí còn đặt cả biệt danh cho đứa trẻ.
Bình Bình đã hiểu chuyện rồi, nghe nói tiểu cô cô mang thai tiểu bảo bảo, lập tức nghĩ tới Túc An.
Cô bé nói: "Cũng không biết bảo bảo trong bụng An An cô cô là nam hay nữ, nếu như một người sinh con trai, một người sinh con gái thì tốt rồi. Tiểu cô thích con gái hay con trai hơn?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đưa trẻ vốn đơn thuần, ở Túc gia cũng không có truyền thống trọng nam khinh nữ, Bình Bình không thấy mình nói gì không đúng.
Nhưng Liễu Ngọc Tú vẫn nhanh chóng liếc sắc mặt Hàn Lặc, thấy trên mặt anh còn cười mới nhẹ nhàng thở ra.
Túc Miểu cười nhìn cô bé, nghĩ: "Đều thích cả, nếu như là con gái, nhất định sẽ đáng yêu như Nhạc Nhạc, đến lúc đó mấy đứa phải bảo vệ em gái nha. Nếu như là con trai, nhất định là một cậu bé đẹp trai giống như Bằng Bằng, cô cô sẽ dạy em trai trở thành một em trai tốt biết bảo vệ chị gái."
Lời này công bằng, dỗ dành được ba đứa bé đều rất vui.
Nhạc Nhạc nhíu mày: "... Cháu không muốn em trai bảo vệ, cháu phải bảo vệ em trai."
Túc Miểu cười dịu dàng xoa đầu cô nhóc: "Tốt, em trai hay em gái đều muốn các anh chị bảo vệ."
Ngô Hồng Ngọc cũng cười mắng cô bé là tên láu cá.
Đã nói đến Túc An, Liễu Ngọc Tú không dấu diếm mọi người đem chuyện Túc An bên kia nói.
Nghe đến chuyện Tưởng Lục có con riêng, trên bàn cơm bỗng yên lặng một cách kỳ lạ, một lát sau, chợt nghe Túc Vệ Quốc nói : "Tùy nó. Đã nói mặc kệ thì cứ mặc kệ đi."
Chủ nhà lên tiếng, những người khác cũng khó mà nói gì thêm.
Chủ yếu là không có cách nào yêu cầu Tưởng Lục giải thích chuyện này.
Tưởng Lục ở bên Đới Mạn trước, đứa trẻ cũng có trước khi hắn và Túc An ở bên nhau, bọn họ có thể mắng gì được? Chỉ có thể mắng Tưởng lục không đủ cẩn thận, ổn trọng, nhưng mắng cũng không được gì, ngược lại ảnh hưởng tình cảm của hai người.
Chỉ có thể nói Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu khổ, Túc An và Tưởng Lục chính là đồ con rùa, có vẻ đúng.
Nhưng mặc dù Túc Vệ Quốc nói như vậy rồi, Ngô Hồng Ngọc cũng đã cố gắng hết sức để làm sôi động bầu không khí, bữa tối này vẫn vô vị.