Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 229: Thực Sự Không Cam Lòng.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 04:34:10
Lượt xem: 73
Phía sau Vương Tuệ Nhã không chỉ có em trai, mà còn có cha mẹ và anh em họ của cô ta.
Mấy người đến ồn ào náo loạn, không giống đi thăm bệnh, mà giống đến gây chuyện hơn.
Hàn Lặc bình tĩnh, chủ động tiến lên, lạnh giọng mỉa mai một câu: "Nếu các người đến đây muốn quậy phá phòng bệnh, tôi khuyên các người nên sớm từ bỏ suy nghĩ này đi."
Vẻ mặt Vương Tuệ Nhã cứng đờ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ta hỏi ngược lại: "Không phải cậu không hợp với Hàn Thành Thanh sao?"
Hàn Lặc nhướng mày: "Bệnh viện quân y không phải nơi các người muốn làm ầm ĩ là làm ầm ĩ được, nếu ông già bởi vì các người gây chuyện mà xảy ra vấn đề, hậu quả không phải là điềm mà các người có thể gánh vác được."
Những người phía sau Vương Tuệ Nhã nhìn nhau, có phần do dự không quyết định.
Thực ra bọn họ cũng không biết toàn bộ về chuyện Hàn Đại Nghiệp xảy ra tai nạn, hơn nửa đêm hôm qua Vương Tuệ Nhã về nhà với tình trạng bị thương, chỉ nói Hàn Thành Thanh đánh cô ta, cô ta muốn ly hôn. Vương Tuệ Nhã về phố Ngô Đồng trước, biết Hàn Thành Thanh đang ở bệnh viện, lúc này cô ta mới đuổi theo đến đây.
Liễu Ngọc Tú nhận ra Vương Tuệ Nhã, thấy khóe mắt của cô ta xanh tím.
Hơi có chút suy đoán.
Lại thấy sắc mặt con rể không được tốt lắm, lập tức nói đỡ hai câu: "Đúng vậy, Tuệ Nhã, có vấn đề gì cũng đừng tranh cãi ầm ĩ ở bệnh viện. Dì thấy trên mặt cháu có vết thương, nếu không thì đi khám bác sĩ trước đi."
Vương Tuệ Nhã nghĩ đến Hàn Thành Thanh, hận đến nghiến răng.
Cô ta muốn nổi giận với Hàn Lặc vì đã chõ mõm vào, nhưng trong lòng cô ta cũng biết, trong toàn bộ nhà họ Hàn, người vô tình nhất, không thể đụng đến nhất, lại chính là chú em nhỏ hơn mình mười tuổi này.
"Đây là do Hàn Thành Thanh đánh mà có, nhà mẹ đẻ tôi xót tôi, muốn tìm anh ta đòi công bằng."
Cô ta cũng không sợ ai chê cười, nói thẳng mục đích của mình.
Cũng thừa dịp hắn xảy ra chuyện, muốn mạng hắn.
Hàn Đại Nghiệp bị thương chính là thời cơ tốt nhất để cô ta và Hàn Thành Thanh ly hôn. Trước mặt người ngoài, Hàn Thành Thanh chắc chắn sợ cô ta nói ra hết mọi chuyện, lúc này dù cô ta có yêu cầu gì, Hàn Thành Thanh dù không tình nguyện cũng phải đồng ý.
Thậm chí, sau đó hắn cũng không thể trả thù nhà mẹ đẻ cô ta, nếu không chỉ cần cô ta còn sống, cô ta nhất định sẽ xé một lớp da của nhà họ Hàn ra, cho Hàn Thành Thanh uống một bình. (* bị tử hình)
Để cô ta bỏ qua cơ hội này, cô ta thực sự không cam lòng.
Vương Tuệ Nhã nhìn về phía Hàn Lặc, đột nhiên nói: "Tôi có thể không quấy rầy cha dưỡng bệnh, nhưng tôi muốn ly hôn với anh cả của cậu, cậu có thể cam đoan anh ta sẽ không cố tình kéo lấy tôi không? Hơn nữa, càng không thể để anh ta trả thù người nhà tôi. Lão Tứ, nếu cậu có thể cam đoan, tôi sẽ đi ngay."
"Tuệ Nhã…" Những người bên cạnh cảm thấy như vậy không được.
Hàn Lặc lại đồng ý một cách dễ dàng: "Có thể, nếu Hàn Thành Thanh làm phiền chị, chị cứ việc tìm tôi."
"Được, tôi tin cậu lần này." Vương Tuệ Nhã nghe Hàn Lặc nói xong, cũng rất quả quyết.
Mấy năm nay điều gì cô ta cũng thuận theo Hàn Thành Thanh, không phải vì cô ta có tình cảm với Hàn Thành Thanh, mà là do Đàm Mỹ Phân đã bắt được điểm yếu của cô ta.
Vài năm trước cha mẹ cô ta bị đánh thành xú lão cửu*, bị đưa xuống nông trường làm việc. Bên cạnh cô ta chỉ có một em trai ruột, hai chị em vốn định sống nương tựa lẫn nhau, nhưng hàng xóm và những tên lưu manh khốn nạn xung quanh lại thấy cô ta là một cô gái trẻ mang theo đứa nhỏ, lúc nào cũng quấy rối cô ta, đầu tiên là mở miệng cợt nhã, sau đó còn có ý đồ động tay động chân, vì để được yên ổn, cô ta mới đồng ý kết hôn với Hàn Thành Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-229-thuc-su-khong-cam-long.html.]
*xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá (nguồn: vtudien.com)
Ít nhất, với danh phận con dâu nhà họ Hàn, không ai dám mắng bọn họ là con của mấy người xú lão cửu trước mặt bọn họ nữa.
Càng không thể mượn cơ hội bắt nạt bọn họ.
Vì thế, cô ta phải giữ bí mật về quan hệ của đôi cẩu nam nữ này.
Nếu cô ta dám tiết lộ gian tình của bọn họ, với lòng dạ thâm độc như Hàn Thành Thanh, nói không chừng sẽ làm liên lụy đến cha mẹ và em trai. Chỉ cần hắn nói vài lời, rất có thể cha mẹ sẽ bị điều đến nông trường có điều kiện tồi tệ hơn.
Vì điều này, Vương Tuệ Nhã chỉ có thể chịu đựng.
Vài năm sau khi sửa lại án xử sai, không phải cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Nhưng khi cô ta đề cập, Đàm Mỹ Phân đã lấy cha mẹ ra để uy h.i.ế.p cô ta. Hai người già đang bệnh tật, làm sao chịu được kích động, Vương Tuệ Nhã nghĩ đến, vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hiện tại cô ta rốt cuộc cũng không cần phải hư tình giả ý với Hàn Thành Thanh nữa, thì lại nhảy ra một chướng ngại vật khác.
Trước mắt thì Vương Tuệ Nhã vô cùng may mắn vì hai anh em này không hợp nhau.
Nhớ đến màn kịch Hàn Thành Thanh diễn trước mặt cha chồng mấy năm trước, cô ta suy nghĩ một chút, quyết định bán nó cho Hàn Lặc:
"Trong túi đựng bột mì ở ngăn trên cùng của tủ bếp dưới lầu, hắn đã giấu những thứ hắn lấy được từ..."
Liên quan đến Đàm Mỹ Phân, Vương Tuệ Nhã có hận đến đâu cũng chỉ là chuyện quá khứ, không nêu tên bà ta ra trước mặt mọi người.
Hàn Lặc vẻ mặt không đổi: "Có lòng."
Đàm phán đến đây, Hàn Lặc liền đi, không đứng đó nhìn người nhà họ Vương nữa.
Người nhà họ Vương có phần mơ hồ, trong lúc nhất thời không biết nên lên lầu hay đi về.
Em trai Vương Tuệ Nhã hơi ngập ngừng: "…Chị, chúng ta cứ vậy mà đi về?"
Lỡ như anh ta nói chuyện không giữ lời thì sao?
"Đi về trước." Vương Tuệ Nhã nói.
Cha mẹ Vương chưa từng gặp qua Hàn Lặc, vẫn thấy hơi lo lắng: "Chú em này thật sự có thể khống chế được con rể?" Không phải bọn họ xem thường Hàn Lặc, mà là khoảng cách tuổi tác giữa hai anh em này quá lớn, lúc Hàn Thành Thanh đã có tên tuổi, Hàn Lặc còn đang cùng các bạn nhỏ khác chơi bùn đây này.
Vương Tuệ Nhã khinh miệt cười: "Cha, cha yên tâm, Hàn Thành Thanh rất kiêng sợ."
Trước mặt cha chồng giả vờ làm anh trai tốt, ở đại viện cũng giả vờ lo lắng em trai đi lầm đường, người khác không biết nội tình, hơn nữa với vị trí của nhà họ Hàn, công tử được người đón người đưa, một chút thổi phồng về Hàn Thành Thanh vẫn được coi là thật.
Thực ra bên trong con người hắn lại rất đê hèn, hắn vừa căm ghét vừa sợ hãi người em trai kém mình đến mười tuổi này.
Cha Vương vẫn thấy hơi lo lắng, nhưng ông lựa chọn tin tưởng con gái mình.
Mấy người họ hàng trở về nhà, lại mời cả gia đình một chầu thịnh soạn mới tính là xong.