Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 220: Hiềm Nghi Càng Lớn.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:33:57
Lượt xem: 59
Dù sao chức vị của Hàn Đại Nghiệp cũng không hề thấp.
Vừa được đưa vào bệnh viện quân y, bác sĩ trực ban đã gọi ngay cho trưởng khoa và viện trưởng.
Chưa đến nửa tiếng, các chuyên gia cấp cao thuộc các khoa đều có mặt, trực tiếp làm kiểm tra toàn diện cho ông ta.
Ngay sau đó, cảnh vệ viên Tiểu Đồng đang trong kỳ nghỉ gấp rút trở về, quân đội đặc biệt cử người đi theo điều tra, mọi thứ đều nhanh đến mức vượt khỏi dự đoán của Hàn Thành Thanh, mặc dù hắn chắc chắn đây là chuyện ngoài ý muốn, họ vẫn thành lập tổ điều tra.
Ngay cả Tiểu Đồng đang nghỉ phép tạm thời cũng bị điều tra.
Trước cửa phòng cấp cứu, Hàn Thành Thanh lòng dạ rối bời, đi qua đi lại.
Hàn Thành Hồng cau mày ngồi một bên.
Nhìn thấy anh cả từ trước đến nay luôn bình tĩnh điềm đạm lại đặc biệt bồn chồn, cô ta nghĩ rằng anh đang lo lắng cho cha, vội vàng an ủi nói: "Anh cả, anh đừng đi tới đi lui nữa, em thấy chóng mặt quá. Đừng lo lắng, cha ở hiền gặp lành, sẽ không sao đâu."
Hàn Thành Thanh quay lại nhìn cô ta một cái.
Không cảm thấy được an ủi.
Tâm trạng của hắn lúc này cực kỳ mâu thuẫn, vừa muốn cha mau tỉnh lại, nhưng cũng sợ ông ấy sẽ tỉnh lại. Hắn không khỏi tưởng tưởng đến việc nếu cha vẫn không tỉnh lại, vậy có thể sẽ không ai biết là hắn làm không?
Không, Thành Tuyết đã nhìn thấy, nhưng nó sẽ không nói cho người khác.
Đầu óc Hàn Thành Thanh rối bời, lại nhanh chóng phủ nhận ý tưởng này, nếu cha không thể tỉnh lại, chắc chắn quân đội sẽ gia tăng cường độ điều tra, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không điều tra ra chuyện của hắn và Đàm Mỹ Phân qua mấy chi tiết vụn vặt.
Chân trước cha vừa đuổi Đàm Mỹ Phân đi, chân sau lại gặp chuyện ngoài ý muốn ở nhà, chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ cha con họ có xảy ra xung đột.
Nếu như…
Vương Tuệ Nhã đứng ra làm chứng chống lại hắn, nói ra thân thế của hai đứa con trai.
Vậy thì hiềm nghi hắn ra tay với cha mình càng lớn.
Ngoại trừ chuyện này, Hàn Thành Thanh còn lo có người thừa nước đục thả câu.
Suy cho cùng, bây giờ cha là tư lệnh thứ hai của quân khu An Nam, nếu không có ông ấy, chỉ cần mình cũng bị tình nghi g.i.ế.c người, thì lập tức những phe phái bất hòa với nhà họ Hàn có thể từng bước xâm chiếm rồi nuốt trôi tài nguyên của nhà họ Hàn.
Nghĩ vậy, Hàn Thành Thanh lại cấp bách hy vọng Hàn Đại Nghiệp mau tỉnh lại.
"Em nói đúng, cha sẽ không sao đâu."
Hàn Thành Hồng hỏi: "Dì Đàm đâu? Còn chị dâu nữa, sao họ cũng không đến? Cha vào bệnh viện họ cũng không đến thăm, hơi quá đáng rồi đấy?"
"Em về trước đi, ngày mai còn đưa con đến trường, ở đây để anh coi." Hàn Thành Thanh nghiêm mặt, không trả lời câu hỏi của cô ta, mà chỉ nói như vậy.
Hàn Thành Hồng cũng không quan tâm.
Từ lời nói của anh trai, cô ta bắt đầu than phiền việc cha mẹ chồng không phụ giúp trông nom con cái, còn nói chồng không tri kỷ, không đứng về phía mình, lúc bình thường cũng không chủ động giúp đỡ chăm sóc con, cô ta vừa phải đi làm, còn phải lo toan chuyện gia đình, không hề dễ dàng chút nào.
"Nếu cha có thể giúp em đổi một công việc thoải mái hơn thì thật tốt."
Hàn Thành Thanh im lặng.
Hắn nào có tâm tư để ý những chuyện lông gà vỏ tỏi này của em gái.
Hàn Thành Hồng thấy anh trai không phản ứng lại mình, cũng đoán được anh ta không quan tâm, lại thấy hơi xấu hổ nên giả vờ nhìn đồng hồ, oán giận nói: "Sao Thành Tuyết đi lâu vậy, không phải lão Tứ sẽ không đến chứ?"
"Anh, lão Tứ là người có nền tảng vững chắc nhất trong anh chị em chúng ta, tiền thuốc thang của cha nên để cậu ta trả."
Hàn Thành Thanh nhíu mày: "Quân nhân khám bệnh trong bệnh viện của hệ thống thì không tốn tiền, sau này đừng nói đến việc này nữa, để người ta chê cười."
Hắn nhìn mấy quân nhân đang đứng bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-220-hiem-nghi-cang-lon.html.]
"... Em, em đây không phải là không rõ lắm sao."
Hàn Thành Tuyết lúng túng.
Vài năm trước khi cô ta chưa kết hôn chính là khoảng thời gian phấn đấu của Hàn Đại Nghiệp, một đại gia đình cũng không sống ở đại viện quân đội, mà sống ở một thị trấn nhỏ cách quân đội không xa, nơi đó làm gì có bệnh viện quân y.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bị bệnh có thể đến trạm y tế khám một cái là khỏi rồi.
Hơn nữa, bởi vì Hàn Lặc suýt chút nữa đã bị sốt chết, nên nhà họ Đàm không có sắc mặt tốt đẹp với Đàm Mỹ Phân và ba anh em Hàn Thành Thanh. Đàm Mỹ Phân vốn lớn lên ở nông thôn, dù nhà họ Đàm có cho của hồi môn nhiều đến đâu, cách ăn mặc của bà ta có sang trọng đến đâu, thì cũng không thay đổi được tâm tính của một kẻ nhà giàu mới nổi.
Hàn Thành Hồng khinh thường người phụ nữ mới mười tám, mười chín tuổi đã làm mẹ kế của người khác, trong lòng cô ta rất đề phòng, nhưng thân phận của con gái nhà họ Đàm cũng dọa người, không thể tránh né mà học được không ít tật xấu của Đàm Mỹ Phân.
Hàn Thành Hồng nói đến Hàn Lặc, cô ta vô cùng bất mãn với việc anh được chia hơn 80% tiền gửi ngân hàng của nhà họ Hàn.
Cứ lãi nhãi không thôi, Tiểu Đồng nghe được cũng không khỏi nhíu mày.
Thật đúng lúc, Hàn Lặc tới rồi.
Hàn Thành Hồng lập tức giống như con vịt bị bóp cổ, vẻ mặt buồn cười khỏi phải bàn: "Lão Tứ, cậu tới lúc nào vậy?"
Hàn Lặc cười như không cười: "Lúc chị nói tôi sao lại không biết xấu hổ mà lấy tiền của anh cả thật rác rưởi."
Mọi người:…
Ngoại trừ Tiểu Đồng, đây chính là lần đầu tiên những người khác nhìn thấy con trai út của đội trưởng Hàn, nghe thấy lời độc miệng từ anh, biểu tình mọi người có hơi vi diệu.
Hàn Thành Hồng cười gượng một tiếng, không nói gì nữa.
Túc Miểu mím mím môi, tay chân co quắp vì xấu hổ.
Khuỷu tay khẽ đẩy Hàn Lặc, để anh thu liễm lại chút. Dù sao bệnh viện cũng là nơi công cộng, vì một hai câu gay gắt mà làm ầm lên thì sẽ ảnh hưởng nhiều đến người khác.
Hơn nữa, còn có mấy quân nhân mặc quân phục đang đứng bên cạnh.
Hàn Lặc nhếch môi, cười nhạt: "Tình huống gì đây? Không phải đã nói là không nguy hiểm tính mạng à, sao còn chưa ra?"
Theo những gì Hàn Thành Tuyết nói, cô ta mất gần 20 phút để bắt xe buýt đến ngõ Văn Hóa, lái xe về mất thêm 10 phút, hơn nữa trước khi cô ta rời đi, bác sĩ phụ trách cũng đã nói phải nhanh chóng đưa vào phòng bệnh rồi, sao bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu?
Hàn Thành Thanh cúi đầu: "Bị đập đầu, vừa mới phẫu thuật xong. Sợ ngoài ngã bị thương còn có vấn đề khác, bác sĩ vẫn đang kiểm tra thêm một bước."
Hàn Lặc hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này anh mới chú ý đến đối diện còn có người. Anh hơi bất ngờ, lập tức thả lỏng tâm trạng, được lắm, xem ra đã làm kinh động đến người của quân khu.
Hàn Lặc khẽ gật đầu với bọn họ, xem như chào hỏi.
Lại qua một lát, cửa phòng cấp cứu được mở, nhân viên y tế ào ạt đi ra, Hàn Thành Thanh kích động đứng lên, nhanh chóng tiến đến: "Thế nào rồi? Bác sĩ."
Vừa dứt lời, hai y tá khác một trước một sau đẩy giường bệnh ra ngoài, Hàn Đại Nghiệp vẫn trong tình trạng hôn mê: "Nhường đường trước đã."
Hàn Đại Nghiệp là quân đoàn trưởng, phòng bệnh là phòng đơn.
Ngoài việc có y tá trông coi, vài sĩ quan đã đợi sẵn từ trước cũng đang bảo vệ phòng bệnh.
Nghe được trên người Hàn Đại Nghiệp không có ngoại thương nào khác, vết thương lớn nhất nằm ở sau gáy, chỗ xương sọ có một lỗ thủng to khoảng một hạt gạo, đã được xử lý, sẽ nhanh chóng tỉnh lại, tất cả mọi người đều thờ phào nhẹ nhõm.
"Lão Tứ, em đưa Thành Hồng, Thành Tuyết về nhà trước đi, anh ở đây chăm sóc cha."
Hàn Thành Thanh cúi đầu, giọng nói khàn khàn.
Ánh mắt Hàn Lặc dừng trên người anh ta, lại bình tĩnh liếc nhìn cảnh vệ viên Tiểu Đồng và các quân nhân khác đang định canh giữ ở phòng bệnh chờ Hàn Đại Nghiệp tỉnh lại, gật đầu.
"Được, đi thôi."