Từ Đàm gia , vợ chồng son ăn ý mà nhắc tới .
Đến sáu giờ chiều, Hàn Lặc nhận điện thoại của Hàn Đại Nghiệp, cho Đàm Mỹ Phân đưa rồi.
Sau khi cắt đứt điện thoại, một ở phòng khách, trầm mặc thật lâu.
Không nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, cũng thể là buồn, chỉ là thỉnh thoảng hỏi bà một chút, đem cuộc sống vốn biến thành như , bà từng hối hận ?
Hàn Lặc sẽ nhận đáp án, cũng hiểu rõ, đáp án của Đàm phu nhân đối với quan trọng.
Chỉ là, trong lòng vẫn luôn nghi hoặc, dù cho thái độ của Đàm phu nhân thể tổn thương , nhưng Hàn Lặc đôi lúc vẫn sẽ tự hỏi, cuối cùng vì sinh yêu thương ?
Nhất là khi cùng hai đứa nhóc so đo, Hàn Lặc quả thực phiền muộn.
...
Túc Miểu quấy rầy .
Mà trong bếp thỉnh giáo Đỗ Kim Sinh, chuẩn tự tay cho một bữa tối tình yêu.
Chọn tới chọn lui cảm thấy đồ ăn quá phiền toái, Đỗ Kim Sinh đang hầm canh gà, liền đề nghị cô một chén mì gà.
"Miểu Miểu nếm thử, xem đủ vị ?" Đỗ Kim Sinh dịu dàng, ở bên cạnh chỉ đạo.
Túc Miểu cầm lấy muỗng nhỏ nếm một ngụm, chép miệng chậc lưỡi, đôi mi thanh tú nhăn : "Có chút nhạt, khẩu vị của chút mặn, cháu cảm thấy còn thêm chút muối."
Nói xong, cô múc một muôi muối ăn, chậm rãi lắc lắc hai cái, cô cẩn thận từng li từng tí, thế cho nên cứ một vài hạt muối rơi Túc Miểu nếm một , còn sợ phiền mà lặp năm sáu , rốt cuộc mới hài lòng.
"Dì Đỗ, dì xem ?"
"Thịt gà là xé đủ nhỏ ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"..."
Súp là giữa trưa mới bắt đầu hầm.
Hầm đủ lâu, cũng chỉ mới mấy phút, hương vị đủ rồi, nhưng màu sắc nước dùng chút nhạt, còn thành màu vàng kim óng ánh. Mì sợi là Đỗ Kim Sinh giúp lăn đấy.
Vừa mảnh dai.
Túc Miểu bận việc hơn nửa giờ, mì sợi chuẩn rồi.
Cô trực tiếp dùng một cái bát to, mì sợi chỉ chiếm ba phần gian, chậm rãi giội nước canh lên, đó đem một nhúm ức gà cắt nhỏ lên, đem trứng gà rán lên cắt thành sợi mảnh, cuối cùng rải lên một chút hành lá xắt nhỏ, mì gà thơm ngon sẵn sàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-218-bat-my-tinh-yeu.html.]
"OK!"
Đỗ Kim Sinh cổ vũ mà giơ lên ngón tay cái: "Sắc hương đều đủ, mùi vị quan trọng, cháu thế nào Hàn đều ăn sạch."
Mắt Túc Miểu cong lên thành trăng lưỡi liềm, vẻ mặt đắc ý: "Anh dám dễ ăn!"
Cô hiếm khi rửa tay canh, Hàn Lặc dám dễ ăn, đêm nay đừng mong sẽ ngủ .
Túc Miểu tự tin tràn đầy, bưng bát mì sợi trở về phòng, Hàn Lặc lúc đang xem tin tức rồi, Túc Miểu ho hai tiếng: "Ăn cơm ."
Hàn Lặc dậy, tiếp nhận hai cái bát lớn: "Em thì ?"
Túc Miểu lắc lắc tay, ở đối diện bàn tròn, hai tay chống cằm: "Em đói bụng, em ăn no với bà ngoại ."
"Mau nếm thử xem."
Hàn Lặc nếm một ngụm, lập tức bát mì do Đỗ Kim Sinh .
Trong lòng chút cảm động.
Ai cô gái nhỏ nhà tim phổi , cô xinh , thích lười biếng, nếu quan tâm đến , để ý đến tâm tình và cảm xúc của thể chủ động phòng bếp đây .
"Rất ngon, là món mì ngon nhất mà từng ăn.”
Đã vợ yêu động viên, Hàn Lặc chẳng còn nghĩ đến Đàm phu nhân nữa.
Túc Miểu ở đối diện , như thế liền lộ hàm răng trắng noãn: "Anh cứ biểu hiện thật , em sẽ tiếp những món khác."
Hàn Lặc: "Anh từng biểu hiện ?"
Anh nháy mắt mấy cái, giảo hoạt mà , Túc Miểu sững sờ hai giây, lập tức hổ mà vỗ một cái: "... Anh là miệng lưỡi chút trơn tru ?"
Hàn Lặc nhướn mi, vô tội mà cô: "Em suy nghĩ nhiều, chỉ là lúc công tác chỉ tự giữ dìn sự trong sạch, mỗi đều nhớ mang quà về cho em, như còn gọi là biểu hiện ?"
Đi ngoài hỏi một chút, đàn ông nhà ai thể ân cần như ?
Túc Miểu nhìn , lời nào.
Quà của tuyệt đối lãng mạn, chỉ là đặc sản địa phương. Cái gì mà thịt nướng, đậu, đồ khô... Tất cả đều là đồ ăn, như cô thùng cơm tham ăn .
Tuy nhiên, cô xác thực ăn vui vẻ.
Thẩm Mãnh trêu ghẹo "Tham ăn là phúc", Túc Miểu vẫn cảm thấy chút lúng túng, hết tới khác Hàn Lặc tận sức phá hoại hình tượng tiên nữ của cô, thật tức chết.
Ăn mì xong, Hàn Lặc tự tới phòng bếp rửa sạch chén.