Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 216: Đưa Đến Bệnh Viện.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:33:51
Lượt xem: 71
Hàn Đại Nghiệp không đáp lại.
Mà quay đầu nhìn Hàn Thành Tuyết đang phát điên như bệnh nhân tâm thần, tức giận hỏi: "Trong nhà còn có ai không?"
Nhất thời tức giận đến hung ác rồi, đã quên xem trong nhà có người hay không.
Hàn Đại Nghiệp hận vợ không biết liêm sỉ, tình cảm đối với con trai trưởng từ trước đến nay luôn coi trọng lại rất phức tạp.
Làm một người cha, ông ta chưa từng làm gì có lỗi với hắn.
Trong tất cả mấy đứa con, ông ta thiên vị hắn nhất. Không nghĩ tới đứa con trai trưởng ông ta toàn tâm toàn ý trải đường lại hung hăng đ.â.m cho ông ta một đao.
Đó không chỉ là sự phản bội của một đứa con trai đối với cha mình. Đó cũng là sự trêu chọc và khiêu khích của một người đàn ông đối với một người đàn ông khác.
Đáng lẽ ra, ông ta nên g.i.ế.c cả hai người, nhưng thứ ông ta yêu nhất trong cuộc đời mình lại là bộ quân phục này, và ông ta luôn tự hào về nó. Hàn Đại Nghiệp có thể bình tĩnh như thế, đã dùng toàn bộ sức lực của mình để kìm chế mong muốn g.i.ế.c người.
"... Không chú ý, con đi kiểm tra."
Hàn Thành Tuyết run rẩy hai giây, sau đó chạy tới phòng bảo mẫu ở trên lầu. Bên trong không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại căng thẳng, chạy đi mở cửa từng phòng một.
Xác nhận bảo mẫu Vương đã đi ra ngoài, chị dâu cũng không ở nhà, cô ta mới cảm thấy chuyện còn chưa tính là quá xấu.
"Cha." Cô ta lắc đầu: "Bọn họ đều đi ra ngoài rồi."
Vẻ mặt Hàn Đại Nghiệp vẫn âm trầm, ông ta ném thắt lưng trong tay đi, đi đến ghế sa lon ngồi xuống, giống như có chút mệt mỏi: "Lão đại, con ngày mai đi nộp đơn xin chuyển ngành đi."
Hàn Thành Thanh trong phút chốc liền ngẩng đầu, không dám tin.
"Cha! Qua năm cha cũng 59 rồi, cách xuất ngũ chỉ có vài năm. Nếu như hiện tại con chuyển nghề, vậy những năm tháng cố gắng trong quân đội của gia đình chúng ta sẽ lãng phí hết, cái gì cũng bị mất."
Hàn Đại Nghiệp nhếch môi, trào phúng nói: "Sớm làm đơn chuyển nghề con còn có thể lưu lại một phần mặt mũi."
Hàn Thành Thanh xiết chặt nắm đấm, hàm răng cắn chặt: "Sao lại không thể giữ lại mặt mũi? Chỉ cần mọi người im lặng, chẳng phải ai cũng không biết sao? Con thề, về sau con cùng..." Hắn liếc mắt nhìn Đàm Mỹ Phân, nói ra: "Sẽ không có quan hệ gì với bà ta nữa."
Lời này vừa nói ra, Đàm Mỹ Phân ngạc nhiên.
Đang muốn phản đối, liền đối diện với ánh mắt muốn bà ta nhẫn nại của Hàn Thành Thanh, Đàm Mỹ Phân do dự, chấp nhận ý kiến này.
Nhưng Hàn Đại Nghiệp không ngây thơ như hắn, cũng không có ý định nhẹ nhàng bỏ qua.
Ước mơ lớn nhất cuộc đời ông ta chính là thay đổi địa vị, vì thế lúc còn trẻ đã đặt sự sống và cái c.h.ế.t sang một bên, chủ động tiếp nhận nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nên biết rất rõ chuyện như vậy một khi bại lộ thì ở trong bộ đội sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào.
Trước mắt ông ta thật sự rất hối hận, thậm chí nhịn không được mà nghĩ, năm đó nếu như không áp chế thằng tư thì tốt ah.
Với năng lực của thằng tư, tuyệt đối sẽ không có chuyện nhập ngũ đã gần hai mươi năm còn không cách nào tiêu hóa được nguồn tài nguyên nhân mạch trong tay ông ta, thậm chí bởi vì có Đàm gia, con đường của thằng tư sẽ đi được càng thuận lợi.
Hết lần này tới lần khác ông ta lại làm ra một quyết định sai lầm, hôm nay, là báo ứng của ông ta!
Ánh mắt Hàn Đại Nghiệp tĩnh mịch: "Trên đời này chưa từng có bức tường nào không lọt gió."
Hàn Thành Thanh đương nhiên có thể không lùi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu ngày nào đó Đàm gia mất hứng, hoặc là bị người khác biết chuyện này, quãng đời còn lại của bọn hắn sẽ bị người khác nắm giữ, vạn nhất có người dùng bí mật này muốn hắn làm chuyện gì đó không tốt...
Khi chiếc khăn che mặt đẹp đẽ bị lấy đi, lộ ra chân tướng xấu xí không chịu nổi, Hàn Đại Nghiệp nhìn con trai trưởng càng thêm khách quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-216-dua-den-benh-vien.html.]
Tính cách hắn mềm yếu lại thiếu dũng khí, xương cốt cũng mềm, không bị người ta nắm được điểm yếu thì còn có thể giữ được quy củ. Một khi bị người ta nắm được nhược điểm, hắn sẽ nhanh chóng thỏa hiệp.
Ở bộ đội, những lúc không nên thỏa hiệp mà thỏa hiệp, tuyệt đối sẽ không phải là chuyện nhỏ.
Cho tới giờ khắc này, Hàn Đại Nghiệp đã phẫn nộ đến cực điểm, trong tiềm thức lại vẫn muốn bảo vệ con trai trưởng.
"Con không lui cũng phải lui." Hàn Đại Nghiệp lạnh lùng nói: "Con không thực sự nghĩ rằng mối quan hệ của các người có thể được giấu kín chứ, đúng rồi, Vương Tuệ Nhã đâu rồi, nó có biết hay không?"
Hàn Thành Thanh khẽ giật mình, sau một lúc lâu, gật đầu.
Huyện thái dương của Hàn Đại Nghiệp tức giận đến nhảy lên thình thịch, đau như muốn vỡ ra vậy.
Tốt ah, rất tốt! Nhiều người biết chuyện như vậy, hắn vẫn dám mong đợi có may mắn sao.
Lửa giận của ông ta bùng lên, lại đá Hàn Thành Thanh một cước, lần này trực tiếp đá cho Hàn Thành Thanh nôn ra máu.
Hàn Đại Nghiệp chỉ vào hắn mắng: "Ngu xuẩn! Đợi Vương Tuệ Nhã trở về, một nhà các người lập tức chuyển ra đi."
Nói xong, ông ta trừng mắt nhìn Đàm Mỹ Phân, nói ra từng chữ một: "Về phần bà, về sau đến số 179 đường Phong Viên mà an dưỡng đi."
Số 179 đường Phong Viên, là người An Nam ai cũng biết đó là nơi nào. Đây là trung tâm chăm sóc sức khỏe tâm thần đầu tiên trong thành phố, chuyên thu nhận những người điên.
"Không, tôi không đi."
Đàm Mỹ Phân hoảng sợ mà nhìn chồng cùng con riêng, thấy con riêng không thèm nhìn mình, bà ta nghiến răng, co chân bỏ chạy.
Bà ta muốn về nhà mẹ đẻ nhận hết lỗi lầm để cầu xin tha thứ.
Chỉ cần cha không trục xuất bà ta ra khỏi nhà, xem ở mặt mũi Đàm gia, nói không chừng, nói không chừng...
Nhưng bà ta đâu chạy thoát được Hàn Đại Nghiệp.
Còn chưa sờ đến tay cầm cửa đã bị Hàn Đại Nghiệp kéo trở về.
"Tinh thần bà ta hiện tại thất thường rồi, sẽ làm người khác bị thương, còn không mau đem dây thừng qua đây?"
"Ah, nha." Hàn Thành Tuyết run rẩy, hỗ trợ đem mẹ kế trói lên, lo lắng bà ta cãi lộn, nên lại đem vải bố nhét vào trong miệng bà ta.
Tới gần chạng vạng tối cùng ngày, Hàn Đại Nghiệp đã đem Đàm Mỹ Phân đến bệnh viện tâm thần thành phố.
Ngay sau đó, lúc Vương Tuệ Nhã về đến nhà đã nhận được thông báo của cha chồng, nói một nhà bốn người bọn hắn chuyển ra. Vương Tuệ Nhã dùng ánh mắt hỏi thăm Hàn Thành Tuyết, thân thể Hàn Thành Tuyết khẽ run rẩy thoáng một phát, tránh được ánh mắt của cô ta.
Vương Tuệ Nhã có chút ngơ ngác, nhưng lại ý thức được cái gì đó.
Lại nhìn đến lúc này, bàn ăn đã sạch sẽ, chị Vương đang tạm thời đi nghỉ, Vương Tuệ Nhã bỗng nhiên khẩn trương lên, cô ta lấy lại bình tĩnh, để cho Hồng Bác mang theo Hồng Viễn trở về phòng làm bài tập.
Ngay sau đó, Hàn Đại Nghiệp liền để cho Hàn Thành Tuyết đi lên lầu trông hai đứa nhỏ.
Vương Tuệ Nhã càng cảm thấy được không ổn rồi.
Rất nhanh, suy đoán của cô ta được xác minh rồi, cha chồng đã biết. Ông ta chưa nói đến chuyện hai đứa nhỏ, Vương Tuệ Nhã không biết đến cùng ông ta có biết thân phận của hai anh em Hồng Bác hay không, cũng không dám chủ động nhắc tới.
Ánh mắt cô ta lóe lên, nghĩ nghĩ rồi đột nhiên mở miệng: "Cha, con muốn cùng hắn ly hôn!"