Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 213: Hắn Quả Nhiên Đã Biết.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:27:34
Lượt xem: 42
Đàm Mỹ Phân sợ hãi roi của cha ruột, nhưng bà ta lại càng sợ Hàn Đại Nghiệp.
Bà ta chắc chắc cha ruột sẽ không dạy dỗ bà ta đến chết, nhưng không dám cam đoan Hàn Đại Nghiệp sẽ không động tay.
Một người đàn ông bị đội nón xanh sẽ trả thù thế nào, sẽ đánh mất lý trí ra sao, bà ta không dám ôm tâm lý may mắn.
Hàn Đại Nghiệp thu thập người rất tàn nhẫn bà ta đã được chứng kiến đấy.
Khoảnh khắc này, bà ta đâu thể nghĩ đến sự ngọt ngào, khoái hoạt của tình yêu vụng trộm nữa, càng không thể tưởng tượng được hai " kết tinh của tình yêu " nên làm cái gì bây giờ.
"Cha, cha, con sai rồi, cha hãy tha cho con, con, con... Là Hàn Thành Thanh câu dẫn con, con sai rồi, con không thể cưỡng lại sự cám dỗ..."
Bà ta càng tỏ vẻ ủy khuất, Đàm Kiên càng tức giận.
So với một kẻ tầm thường đi vào bóng tối, ông càng chán ghét loại tiểu nhân tuỳ thời có thể trở mặt.
Mà ngay cả chú ba đã một lúc chưa mở miệng cũng hừ một tiếng: "Mỹ Phân, cô là người đã trưởng thành rồi, gây họa còn muốn để cha mẹ hỗ trợ chùi đít, cô không biết xấu hổ sao? Hiện tại mau cút ra ngoài, bằng không thì tôi sẽ tự mình ném cô ra ngoài."
Đàm Mỹ Phân đã bị dọa đến mồ hôi đầm đìa, thất kinh.
Ngay lúc hoang mang lo sợ, bên ngoài phòng có tiếng bước chân truyền đến, sắc mặt Ngũ Mộc Lan biến đổi, chợt nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cháu dâu ngoại: "Bà ngoại, cháu lại tới nữa, Hàn Lặc cho mua quà cho bà… "
Tiếng nói chuyện đột ngột dừng lại sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng.
Túc Miểu đang cầm một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt đứng sững tại chỗ.
Tình huống gì vậy?
Hàn Lặc hai tay đút trong túi quần, chậm rì rì đi theo phía sau cô, cười nói: "Bà ngoại, nhìn Miểu Miểu ngốc nghếch này, đoạt đồ của cháu đến tranh công đấy, ài, ngốc đứng đấy làm cái gì?"
Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ Hàn Lặc tới thực không đúng lúc.
Chỉ có Đàm Mỹ Phân sau khi giật mình sững sờ, vui mừng khôn xiết.
Bà ta được cứu rồi.
Dù thế nào, bà ta cũng là mẹ ruột của nó.
Hàn Lặc chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn mình bị cha nó đánh.
Càng không thể nhìn bà ta bị Đàm gia trục xuất khỏi gia môn, nó là từ trong bụng bà ta bò ra, nếu như bà ta không phải người Đàm gia, quan hệ giữa nó và Đàm gia lại càng xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-213-han-qua-nhien-da-biet.html.]
Đàm Mỹ Phân lựa chọn quên lãng chuyện vừa rồi mình giội nước bẩn cho con ruột.
Hàn Lặc đến gần, mắt quét qua vai Túc Miểu, nhìn thấy Đàm Mỹ Phân ngồi trên đất, mặt trắng bệch như giấy, cùng với Hàn Đại Nghiệp đứng ở một bên chỉ có thể nhìn được bóng lưng, lại thấy mấy người già mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, lúc này đã hiểu.
Giấy không thể gói được lửa, xem ra chuyện của bà ta cùng Hàn Thành Thanh rốt cuộc cũng bại lộ.
"Đây là đang làm gì vậy?"
Hàn Đại Nghiệp nghe thấy giọng con út, thân hình lay nhẹ, cứng ngắc quay người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Miệng nhúc nhích, từ giữa cổ họng nghẹn ra một câu: "Không có việc gì, mẹ làm sai chuyện, cha mang bà ấy đến tìm ông ngoại bà ngoại con nhận sai."
Đàm Kiên nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh, không gợn sóng của cháu trai, đồng ý với suy đoán của bà vợ già, thằng bé đã biết chuyện rồi.
Bởi vậy không quá lo lắng phản ứng của Hàn Lặc.
Hàn Đại Nghiệp tốt xấu gì cũng có chút tấm lòng của một người cha, không giận chó đánh mèo lên người cháu ngoại còn có ý lừa gạt, bất mãn của ông đối với Hàn Đại Nghiệp cũng bớt đi vài phần.
Đáng tiếc có người muốn dấu diếm, nhưng có người lại đem Hàn Lặc trở thành cây cỏ cứu mạng.
"Lão tứ, con trai, con tới rồi. Con nhất định phải giúp mẹ. Ông ngoại con nghe lời người khác gièm pha, nhận định mẹ…" nói còn chưa dứt lời, đã bị Hàn Đại Nghiệp bịt miệng lại.
"Mỹ Phân, cô đừng nói mê sảng."
Đàm Mỹ Phân dùng sức cào mạnh bằng cả hai tay, mu bàn tay, cổ tay và mặt của Hàn Đại Nghiệp lập tức có vài vết cào, nhưng ông ta vẫn cắn răng không chịu buông ra.
Hàn Đại Nghiệp: "Cha, con thấy tinh thần của Mỹ Phân xảy ra vấn đề rồi, để đề phòng cô ấy nổi điên làm mọi người bị thương, trước tiên vẫn nên trói lại a, lát nữa con mang cô ấy về nhà tĩnh dưỡng một thời gian, nếu không chuyển biến tốt, sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện xem bệnh."
Đàm Kiên ừ một tiếng.
Cho em trai một ánh mắt, Túc Miểu chỉ thấy ông ngoại ba đi ra chính sảnh, một lát sau cầm miếng vải bố cùng dây thừng đi đến trước mặt Hàn Đại Nghiệp.
Hàn Đại Nghiệp một tay bịt miệng Đàm Mỹ Phân, một tay dùng sức nắm cổ tay bà ta.
Đàm Mỹ Phân miệng không thể nói, tay không thể động, liền dùng sức đạp Hàn Đại Nghiệp, nhưng Hàn Đại Nghiệp lù lù bất động, bà ta vừa tức vừa sợ lại vội, ánh mắt tuyệt vọng liếc nhìn về phía Hàn Lặc, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng hung ác của Hàn Lặc, Đàm Mỹ Phân giật mình.
Hắn biết.
Hắn quả nhiên đã biết!