Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 204: Nói Chuyện.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:27:21
Lượt xem: 23
Sáng sớm ngày hôm sau, Túc Miểu như thường lệ tới trường học đi học.
Nhìn chỗ ngồi trống rỗng, cô không khỏi thở dài một tiếng.
Nhịn không được hoài nghi mình có phải là quá lạnh lùng hay không, vì sao chỉ nhắc nhở Tiểu Trân, lại không nhắc nhở tất cả mọi người?
Nếu cô nói ra những lo lắng này, thì có phải ...
Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong não trong thời gian rất ngắn ngủi, thoáng qua tức thì.
Về bản chất, cô cũng không phải là một người thích xen vào việc của người khác.
Cô cũng chưa bao giờ dùng tiêu chuẩn của thánh nhân để yêu cầu mình, cô luôn chấp nhận và bao dung những mặt chưa đủ tốt của bản thân.
Cô đã nhắc nhở qua Tiểu Trân.
Mặc kệ xuất phát từ suy tính gì đã làm cho cô ấy vẫn lựa chọn tham gia, Túc Miểu cũng không thẹn với lương tâm.
Phụ đạo viên Trần biết bọn hắn lo lắng, sau khi tan học lớp thứ hai đã cố ý đến phòng vẽ tranh để tiết lộ thông tin cho Túc Miểu cùng hai nam sinh khác, đã sắp kết thúc điều tra, xác thực không liên quan gì đến bọn họ, mọi người rất nhanh liền có thể trở về trường học rồi.
Quả nhiên, tiết học cuối cùng vào buổi chiều, tất cả mọi người đều trở về rồi, kể cả Phương Di.
Trên mặt ai cũng có quầng mắt đen to, vẻ mặt phờ phạc, ánh mắt đờ đẫn, nhìn thoáng qua có thể thấy rõ họ đã bị tổn thương tinh thần rất lớn.
Còn không rõ đã bị thẩm vấn như thế nào đây này.
Túc Miểu bưng nước đi đến bên cạnh Cố Tiểu Trân, đưa tới: "Có khỏe không? Trước uống ngụm nước cho bình tĩnh đã."
Cố Tiểu Trân cứng ngắc mà quay đầu lại.
Tay bưng lấy ly nước không ngừng run rẩy, cô ấy sững sờ nhìn Túc Miểu, một lát sau, giống như mới từ địa ngục trở lại nhân gian, "Oa" một tiếng, gào khóc.
"Miểu Miểu, mình, mình... Mình rất sợ hãi ah."
Cô ấy khóc đến thở không ra hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-204-noi-chuyen.html.]
Tiếng khóc này vừa ra liền giống như ấn vào một cái công tắc, những người khác cũng khóc ra tiếng.
Coi như muốn đem mọi sự sợ hãi tích góp từng tí một trong hai ngày qua đều phát tiết đi ra, nhất là mấy bạn học nữ, vừa khóc vừa ngã xuống trên đất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quá đáng sợ, bọn họ bị nhốt trong một gian phòng bịt kín, không có cửa sổ, chỉ có mấy bức tường trắng loá, đèn điện luôn sáng, mọi người không có đồng hồ, không biết là ngày hay đêm, dưới ánh đèn sáng mạnh như vậy cũng không cách nào ngủ được.
Cứ một lúc lại có người đứng cách cửa sổ thẩm vấn.
Chỉ hỏi một vấn đề lặp đi lặp lại giống như trước, kèm theo đó là tiếng la hét bị tra tấn truyền ra từ bên cạnh, tinh thần của mọi người như bị kéo căng thành một hàng, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Chỉ sợ bọn họ hỏi không ra kết quả, một giây sau người bị tra tấn sẽ là bọn hắn. Những người kia không đánh bọn hắn, thậm chí không mắng bọn hắn, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy, đây là hai ngày khó khăn và đen tối nhất mà họ từng trải qua trong đời.
Một khắc này, sự sợ hãi đối với việc không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo làm bọn hắn chỉ có thể hận người gần ngay trước mắt Phương Di.
Nhóm bạn học nữ nức nở không ngớt, chỉ có Phương Di thần sắc c.h.ế.t lặng, đứng cách những người khác hai ba bước.
Túc Miểu thấy vậy, lậ tức hiểu ra cô ta là bị giận chó đánh mèo xa lánh rồi.
Hôm nay người đứng lớp là Hồng Diễm, giáo sư Hồng.
Vi để tránh cho cảm xúc khủng hoảng lan tràn, sẽ tạo ra những tin đồn hủy hoại tương lai của những học sinh này, nên việc bọn họ bị cuốn vào vụ án này đã được trường học xử lý thoả đáng, trừ giáo viên chuyên ngành này, giáo viên và sinh viên các chuyên ngành khác đều chưa bao giờ nghe nói về nó.
Hồng Diễm ở trên lớp học rât nghiêm khắc, nhưng biết rõ, mấy sinh viên vừa chạy ra tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t này khẳng định sẽ không có tâm tư học hành, dứt khoát chuyển từ vẽ tranh sang tâm sự.
Bà dùng sức vỗ vỗ hai bàn tay, ánh mắt ra hiệu cho hai nam sinh viên không liên quan đến chuyện này đi đóng cửa sổ lại.
Đợi tất cả mọi người nhìn qua lúc, giáo sư Hồng cũng ngồi trên mặt đất: “Ngồi đi, hôm nay chúng ta sẽ không vẽ tranh, nói chuyện khác đi.”
Sắc mặt bà vẫn nghiêm túc, không bởi vì quan tâm đến tâm tình của mọi người mà dùng nụ cười trấn an bọn hắn, nhưng ngữ khí ôn hòa của bà đặc biệt rõ ràng, đã quen bị giáo sư Hồng đ.â.m chọt đả kích nên mọi người nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh.
Dưới ánh mắt bao dung và bình tĩnh của bà, một vài bạn học nữ đang hoảng sợ khóc lóc trở nên ổn định lạ thường, dần dần ngừng tiếng khóc.
Mọi người chậm rãi ngồi xuống khe hở giữa các bàn.
Túc Miểu chần chờ một giây, sau đó vô thức liếc nhìn sàn nhà, coi như sạch sẽ, cô mới đi theo mọi người ngồi xếp bằng.