Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 198: Cô Có Ý Gì
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:36:12
Lượt xem: 38
Người bán hàng làm ra biểu cảm kinh ngạc, cảm khái nói: "Anh thoạt nhìn rất trẻ tuổi ah, kết hôn sớm vậy ah, chắc hẳn tình cảm với vợ rất tốt."
Lời này xem như gãi trúng vào chỗ ngứa của Hàn Lặc.
Anh rất thích nghe người khác khen ngợi anh cùng Túc Miểu tình cảm tốt, trời sinh một đôi.
Anh sờ nhẹ lên cằm, vui vẻ nói: "Xác định dùng tốt? Nếu xảy ra vấn đề gì..., tôi sẽ tới tìm anh."
"Tất nhiên, Vạn Dặm là nhãn hiệu lớn, chất lượng tuyệt đối đáng tin cậy đấy, bán rất chạy."
Hàn Lặc lại cười cười, không ngắt lời hắn, sảng khoái trả tiền.
Anh mang theo máy sấy tóc đến lầu hai, khóe mắt liếc qua quầy bán dầu dưỡng tóc, nghĩ nghĩ, lại quay đầu mua hai bình dầu dưỡng tóc hương sơn chi, một chút trì hoãn này, đúng lúc vừa vặn đụng phải hai người Hàn Thành Tuyết.
"Lão tứ, gặp được cậu rồi, cậu ở nơi này làm gì vậy?"
Hàn Lặc nghiêng đầu qua liếc cô ta, thản nhiên nói: "Đến cửa hàng bách hoá ngoại trừ mua đồ còn có thể làm gì?"
Anh nhìn chằm chằm Hàn Thành Tuyết vẻ mặt chế giễu.
Nó dường như có ý nghĩa “Sao chị lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy”, điều này thực sự làm cho người ta khó chịu.
Hàn Thành Tuyết xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình, cô ta cảm thấy qủa thật xấu hổ c.h.ế.t người ta rồi, Hàn Lặc ở trước mặt người ngoài một chút cũng không cho cô ta mặt mũi.
"Hàn Lặc! ! !"
Hàn Lặc mặc kệ bọn họ: "Tôi đi trước."
Nói đi liền đi, Phó Oánh thấy toàn bộ quá trình ánh mắt của anh hoàn toàn không rơi vào trên người mình, không khỏi nóng nảy: "Hàn Lặc, anh không nhớ tôi sao?"
Giọng cô ta không thấp, lại nói tên của anh.
Đáy mắt Hàn Lặc nhanh chóng hiện lên một tia không kiên nhẫn, xoay người, hừ lạnh nói: "Cô là ai?"
"Có quá nhiều người muốn trèo lên quan hệ với tôi, cô tự tin là tôi có thể nhớ rõ cô như vậy sao, vậy cô là thần thánh phương nào, đã đăng ký trước?”
Lời này thật sự khó nghe.
Quả thực là đem da mặt của cô gái người ta ném trên mặt đất mà giẫm.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-198-co-co-y-gi.html.]
Tầng hai cũng là nơi bán mỹ phẩm và quần áo, rất đông người qua lại, Phó Oánh tận lực lớn tiếng cùng Hàn Lặc chào hỏi, chính là muốn làm cho anh không thể giống như trước đó giả bộ không nghe được như vậy, không nghĩ đến cuối cùng lại làm mình khó chịu nổi.
Hắn không có lòng thương hoa tiếc ngọc chút nào, trước mặt nhiều người như vậy ném đi mặt mũi của cô ta.
Phó Oánh cắn môi dưới, mặt đỏ bừng, một bộ muốn khóc mà kìm lại.
Làm cho người xung quanh cũng nhịn không được dùng ánh mắt chỉ trích mà nhìn Hàn Lặc.
Mọi người thấp giọng nghị luận, còn tưởng rằng hắn ít nhất sẽ xấu hổ, nói lời xin lỗi với nữ đồng chí kia.
Không nghĩ đến Hàn Lặc giương mày kiếm lên, khinh thường "Sách" một tiếng, đem hình tượng tùy ý làm bậy, ngạo mạn không bị trói buộc phát huy đến cực hạn.
"Này, cô đây là có ý gì? Nói cô đăng ký trước, cô liền bày ra bộ dạng này, có chuyện khó có thể mở miệng sao? Tôi hiện tại đang cách xa cô ba mét, nếu cô có chuyện gì, đừng đổ lỗi cho tôi."
Mắt Phó Oánh trừng lớn, bờ môi run rẩy.
Hàn Thành Tuyết cũng sửng sốt khoảng một phút, sau khi hoàn hồn lập tức bảo vệ Phó Oánh: "Lão tứ, cậu đang cố ý đúng không hả? Oánh Oánh là bạn của tôi, lúc trước còn qua nhà chúng ta, cậu còn không biết? Cậu nhanh xin lỗi Oánh Oánh."
Phó Oánh phối hợp mà ôm mặt, anh anh khóc ròng.
Hàn Lặc nhìn đồng hồ trên tay một chút, 8:30 rồi, nghĩ đến con gà ở nhà chờ mình xử lý, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Ánh mắt nhìn thẳng Hàn Thành Tuyết, lạnh giọng nói: "Bạn của chị đâu liên quan gì tới tôi? A miêu a cẩu tôi đều phải biết sao? Hàn Thành Tuyết, chị chớ ở trước mặt tôi mà ra vẻ, tôi đang vội, không có thời gian cùng chị lôi kéo, lần tới còn mang mấy người ở đâu tới chắn con đường tôi, tôi mất hứng, sẽ muốn sửa chữa người. Chị cứ đợi đến khi khắp thế giới đều biết chuyện chị thích đàn ông đã có gia đình đi a."
Hàn Thành Tuyết tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Lại thấy người xung quanh dùng ánh mắt khác thường mà nhìn chằm chằm vào mình, mơ hồ nghe được "Ah, kẻ thứ ba ah", "Không biết xấu hổ", "Lớn lên rất xinh đẹp đấy, sao tâm tư lại hư hỏng như vậy đây này".
Mặc dù nhận định chính mình không sai, da mặt cũng bỏng đến mức sắp bị thiêu cháy rồi.
Giờ khắc này, lời nói của Hàn Lặc làm cho cô ta không thể đứng đó được nữa, cô ta phẫn hận trừng mắt nhìn Hàn Lặc, bất chấp Phó Oánh, đẩy đám người ra chạy đi.
Mắt Phó Oánh trầm xuống, cô ta trừng mắt nhìn, một giọt nước mắt óng ánh xẹt qua khóe mắt.
"Hàn Lặc, anh…" thực chán ghét tôi như vậy sao?
Hàn Lặc hất cằm lên, một bộ nhượng bộ lui binh: "Còn cô nữa, tôi không quan tâm cô là bạn với ai, nhưng tôi là người đã có vợ, cô bớt dùng loại ánh mắt buồn nôn này nhìn tôi đi, đừng tưởng rằng danh tiếng của đàn ông thì không phải là danh tiếng!”
Phó Oánh: ...