Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 195: Thịt Kho Tàu
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:36:08
Lượt xem: 44
Túc Miểu gật đầu, lập tức lại nhăn mày, hỏi: "Trong lớp có một bạn học nữ muốn mở vũ hội gia đình, mời em đến, em có nên đi không?"
Cô không biết nhiều về các vũ hội gia đình, có lẽ cũng giống như yến hội của các nhà quyền quý??
Hàn Lặc: "Trước mắt hãy từ chối đã."
Túc Miểu không có dị nghị gì, vốn cô cân nhắc đáp ứng cũng là vì muốn Cố Tiểu Trân có thêm kiến thức về cuộc sống, nhưng chồng đã nói không tốt, trong lòng cô cũng biết, quyết định sau khi tới trường học sẽ nói Tiểu Trân cũng đừng tham gia.
"Nhanh buông ra, em sắp đến muộn rồi."
Cô đợi một hồi, phát hiện Hàn Lặc ôm lấy mình không thả, trong lòng Túc Miểu tràn đầy ngọt ngào, cũng muốn ôm anh lâu một chút, nhưng tiếc là buổi sáng lại có lớp dạy vẽ.
"Không cần vội vàng, anh lái xe đưa em đi." Hàn Lặc khom người, đầu đặt ở hõm vai Túc Miểu, mái tóc hơi dài cọ xát vào cái cổ mảnh khảnh: "Anh thật vất vả mới được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, em còn muốn lên lớp, ai..."
Túc Miểu hai tay ôm lấy gương mặt của anh, hôn anh hai cái liên tiếp.
"Ngoan..., hôm nay là lần đầu tiên vẽ vật thực tập thể, không đi sẽ không tốt."
Trước đây đã cùng mấy tỷ muội học tập, quá trình cũng không dễ chịu.
Hiện tại tuy ngày thường chỉ cùng Cố Tiểu Trân chơi, đối với những người khác cũng không biết, nhưng người khác sẽ không giống muội muội luôn không hiểu thấu mà tìm phiền toái cho cô như vậy.
Nói thực ra, Túc Miểu rất thích cuộc sống bây giờ, cũng rất thích cùng mọi người cùng nhau học tập.
Hàn Lặc hận không thể đem cô khóa lại trong phòng, hai người đều không đi ra ngoài nữa, nhưng Túc Miểu làm nũng, anh cũng không có cách nào: "Giữa trưa muốn ăn cái gì?"
Túc Miểu đã từ trong n.g.ự.c anh lui ra ngoài, đi rửa mặt đánh răng rồi, nghe nói như thế chỉ là mơ hồ đáp một câu: "Ăn ở căn tin, em mang phiếu lương thực rồi."
"Giữa trưa làm gà nướng Fuliji, em đã từng ăn chưa? Anh đã nói với em cái hương vị tuyệt vời kia rồi, hương thơm xông vào mũi. Thịt gà trắng nõn, béo mà không ngán, thịt đã mềm nhũn, sau khi nhai xương, trong miệng tràn đầy dư hương..."
Túc Miểu muốn nuốt nước miếng, nhìn lại trong miệng đều là bọt kem đánh răng.
Cô nhanh chóng nhổ ra, lên tiếng ngắt lười anh: "Đừng nói nữa."
Hàn Lặc: "Ăn không?"
"... Em đã hẹn Tiểu Trân cùng đến căn tin ăn thịt kho tàu."
Hai mắt Hàn Lặc lóe lóe, ra vẻ thất vọng: "Như vậy ah, ngoại trừ gà nướng, anh còn định làm thịt kho tàu. Đặc biệt để cho dì Đỗ chọn một miếng thịt ba chỉ nhiều mỡ ít nạc, lại đun nhỏ lửa, như thế sau khi ăn vào hương vị sẽ tràn ngập khoang miệng, béo mà không ngán, còn có chút mùi rượu nhàn nhạt, màu đỏ cánh dán, nước sốt đậm đặc, cắn một ngụm, vị giác trong miệng như muốn nổ tung, đáng tiếc ah, hôm nay em không ăn được rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh chậm rì rì mà miêu tả, nước bọt trong miệng Túc Miểu điên cuồng chảy ra.
"Có thể để buổi tối rồi ăn."
Hàn Lặc nước chảy mây trôi nói: “Mùi vị sau khi để qua một buổi chiều sẽ không còn tốt như lúc vừa mới ra khỏi nồi, cũng không sao, lần sau hết bận anh sẽ làm lại ah.”
Lần tới ah.
Trong mắt Túc Miểu hiện lên tia giãy dụa, cuối cùng mỹ thực đã chiến thắng tình bạn của cô và Cố Tiểu Trân: "Vậy em về nhà ăn!"
Trong lòng lặng lẽ lưu lại nước mắt sám hối.
Tiểu Trân, không phải mình không trượng nghĩa, là gà nướng cùng thịt kho tàu quá ngon ah!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-195-thit-kho-tau.html.]
Túc Miểu rửa mặt xong liền đến phòng bếp, dì Đỗ đã làm xong điểm tâm.
Có cháo, có màn thầu, còn có sữa đậu nành của lão Trương đầu ngõ.
Túc Miểu múc non nửa muôi đường trắng thêm vào sữa đậu nành, quấy vài cái, uống một ngụm, toàn thân khoan khoái dễ chịu.
Lúc này mới bưng điểm tâm đến nhà ăn bên cạnh phòng bếp, mấy phút đồng hồ sau, Hàn Lặc sửa soạn tươm tất xong cũng đến rồi.
Vợ chồng son im lặng dùng cơm.
Sau khi cơm nước xong, Hàn Lặc trước đưa Túc Miểu tới trường học, rồi lại đến cửa hàng bách hóa.
Hôm nay anh ăn mặc rất tùy ý, không phải là một chàng trai tươm tất trong bộ vest chỉnh tề nữa, bên trên mặc áo trắng ngắn tay, bên dưới mặc quần thể thao màu xám, chân đi đôi giày bình thường.
So với mấy đồng chí nam thời này thích mặc quần jean loe cùng áo leo núi, quần áo của anh chỉ có thể coi là đúng quy củ, hơi có vẻ quê mùa.
Nhưng lúc cùng Túc Miểu đứng cạnh nhau, như một đôi học sinh cấp ba thực sự.
Chỉ là, ai cũng sẽ không thực sự xem anh là học sinh cấp ba.
Đầu tiên là khí chất không phù hợp.
Anh đứng ở đằng kia, rất xa, đã cho người ta thấy một loại khí chất bất phàm nổi bật.
Dáng người cao ngất, nửa người trên hiện lên hình tam giác, thoạt nhìn chẳng phải cường tráng, mà là hình thể vừa vặn. Mà tướng mạo lại anh tuấn, điều kiện sống quá tốt, mặc dù mặc đồ thể thao bình thường nhất cũng nổi bật lên tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của anh.
Tiếp theo, chiếc đồng hồ Omega hai màu trên cổ tay và bộ máy BP trên tay phải đều chứng tỏ anh đã ra vào xã hội rồi.
Cần biết, BP cơ năm nay mới vào tay người nội địa, được dùng nhiều nhất chính là những người làm kinh doanh này, mà muốn dùng lại mua nổi thì phải là người có bối cảnh không chênh lệch.
Bởi vậy, Hàn Lặc vừa đi vào cửa hàng bách hóa, đám người bán hàng ở quầy hàng đều hai mắt tỏa sáng.
Lương thưởng tháng này có hi vọng rồi.
Một người có tiền lại khiêm tốn như vậy, bên người lại không có bạn gái cùng đi, vậy tuyệt sẽ không tay không dạo chơi, khẳng định là có chủ ý muốn mua mấy thứ gì đó, chỉ xem hắn đến lầu mấy, muốn mua cái gì.
Nhân viên bán hàng ở quầy gần thang cuốn nhất ở tầng 1 nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đi về phía mình, tim liền đập loạn xạ.
Nếu không phải cô ta nhìn có vẻ lớn hơn Hàn Lặc mười tuổi, lúc này cũng sẽ có cảm giác gặp được bạch mã vương tử rồi.
"Đồng chí, muốn mua cái gì?"
Hàn Lặc: "Nơi này có bán máy sấy không?"
Đầu óc người bán hàng kẹt vài giây, "... sao?"
Thổi gió nào? Cái gì cơ?
Hàn Lặc lại lặp lại một câu: "Máy sấy, loại máy mới dùng để thổi tóc, có không?"
Người bán hàng nghĩ nghĩ, không quá xác định: "Lầu ba đều là đồ điện, cậu lên trên hỏi một chút a. Nếu như ở chỗ chúng tôi không có, vậy những cửa hàng bách hoá khác khẳng định cũng sẽ không có đấy."
Hàn Lặc gật đầu, quay người đi về phía thang cuốn, sau lưng bỗng nhiên có người gọi anh: "Lão Tứ… "