Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 193: Em Còn Nhỏ
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:36:06
Lượt xem: 40
Đêm nay, Túc Miểu lần nữa có thêm kiến thức về những trò gian trá của Hàn Lặc.
Ở nhà lắp máy nước nóng cũng là chuyện tốt, nếu không bồn tắm tắm rửa không mãi không xong như vậy, không biết giữa chừng còn phải đun nước nóng bao nhiêu lần.
Đợi đến khi Hàn Lặc ôm cô gái tay chân vô lực, được tắm rửa thơm nức quay trở lại phòng ngủ, ánh trăng đã lặng lẽ leo lên đỉnh cao nhất.
Túc Miểu nằm lỳ ở trên giường, Hàn Lặc lấy khăn lông lớn lau tóc cho cô, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn áp tường, Ánh sáng vàng bao trùm lên hai người họ, lộ ra đặc biệt ôn nhu.
Hàn Lặc nửa ngồi, ngón tay ôn nhu xuyên qua làn tóc cô, ước chừng hai mươi phút sau tóc mới khô một nửa.
"Ngủ rồi?"
Túc Miểu nhắm mắt lại: "... A...."
Hàn Lặc bật cười một tiếng, cùng nằm lên trên giường.
Hai người vai kề vai, chân gác trên tường, đầu kê lên mép giường, mái tóc dài mượt của Túc Miểu treo giữa không trung, một phần rủ xuống.
Một tay Hàn Lặc ôm lấy cô, thỉnh thoảng hôn lên gò má cô: "Em còn nhỏ, sao lại đột nhiên muốn sinh con rồi?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuổi của anh cũng không nhỏ rồi, nhưng Túc Miểu vẫn còn vài tháng nữa mới tròn 20 tuổi.
Trên thực tế thân thể của cô mới 17 tuổi, nếu không phải chui vào chỗ trống điền sai tuổi, ngay lúc anh cầu hôn, bố mẹ vợ khẳng định sẽ đem anh đánh đi ra ngoài.
Có đôi khi Hàn Lặc cũng nhịn không được nghĩ, mình có phải là có chút không bằng cầm thú hay không.
Tuy chưa đến tuổi đã kết hôn, đợi đến sau này bổ sung giấy hôn thú cũng không có gì lạ, thậm chí rất bình thường.
Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn có cảm giác tội lỗi, và luôn cảm thấy rằng mình lừa gạt một cô gái nhỏ thiếu hiểu biết.
Trong tâm tình này, Hàn Lặc tự nhiên không quá lo lắng chuyện có con.
Anh muốn đợi cho đến khi cô gái của anh lớn hơn để suy nghĩ về điều đó.
Túc Miểu bị đẩy vào trong bồn tắm lăn lộn một lần, rồi sau đó người đàn ông này lại liên tục mang lừa gạt để cho tự cô động cả buổi, không chỉ toàn thân không có khí lực, đại não cũng mệt mỏi, mệt mỏi thì cái gì cũng lười nghĩ, chỉ muốn ngủ.
Nghe được lời này của anh, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp trả lại một câu: "Em còn trẻ, anh chơi đùa với em cũng không ảnh hưởng gì."
Hơn nữa, ở Đại Thịnh sau khi cập kê đã có thể lập gia đình, 17 tuổi cũng tính là gái lỡ thì rồi đây này.
Tuy nói xã hội mới, nhưng thực chất bên trong có một số quan niệm trong một thời gian ngắn cũng không dễ sửa như vậy.
Hàn Lặc nghe xong, lập tức im lặng.
Nói thì nói như vậy…
Anh chẹn họng, còn có chút chột dạ, rồi buông tiếng thở dài: "Được được được, là anh nói sai rồi, em không còn nhỏ." Nói xong, tay còn nhẹ nhẹ nắm lấy đỉnh tuyết phong, nghĩ thầm, xác thực không nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-193-em-con-nho.html.]
Lập tức bị Túc Miểu đánh một cái đẩy ra: "... Đừng làm rộn, người ta buồn ngủ lắm ~”
"Được, không náo loạn."
Đã bỏ lỡ một tuần, anh vừa rồi có chút tàn nhẫn, lúc này đã ăn no thoả mãn không nỡ lại động vào cô.
Hàn Lặc lại hôn lên trán cô, sờ lên mái tóc còn hơi ướt.
"Đợi lát nữa ngủ tiếp, tóc còn chưa khô hẳn, coi chừng sẽ đau đầu."
Túc Miểu lẩm bẩm một câu, giọng quá nhỏ, Hàn Lặc cũng không hiểu cô đang nói cái gì, nhưng thấy bộ dạng nhíu mày của cô, có lẽ là đang phàn nàn tóc.
Túc Miểu đúng là nói thầm tóc quá dài, ban đêm tóc ướt liền muốn gạt lên bên trên để phơi, nhưng trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô không thể không nghĩ, giày vò trong nước cả buổi thì sao tính là phương pháp sinh con mới được.
Anh ấy đã rất ra sức, nhưng nước cũng đi vào đi ra rồi, sao có thể lưu lại cái gì?
Túc Miểu không hiểu cũng chẳng muốn nghĩ.
Cô thật không chán ghét hành động của Hàn Lặc, kỳ thật chính mình cảm thấy cũng không tệ, nhưng quá mệt mỏi rồi, lần tới cô sẽ không cùng Hàn Lặc tắm rửa nữa.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Túc Miểu tự mình tỉnh.
Sau khi Vạn Hào bị một mẻ hốt gọn, Phó Hương Hương bị bắt, không có ai uy h.i.ế.p đến sự an toàn của cô, cô lại tiếp tục những ngày tháng miệt mài đến trường.
Ẩu tả như tối hôm qua thực ra không nhiều lắm, Túc Miểu chống người dậy rồi xuống giường, chân vừa giẫm lên ghế nhỏ, cũng có chút như nhũn ra, tay cô đỡ một chút lên khung giường mới có thể đứng vững.
Động tĩnh này không nhỏ, Hàn Lặc bị đánh thức. Cũng ngồi dậy, cánh tay dài nắm bên hông cô nhẹ đỡ một cái, khàn khàn giọng nói ra: "Hấp tấp thật đấy."
Túc Miểu quay đầu liếc mắt nhìn anh, chuyện này trách ai?
Ai bảo anh ra tay ác như vậy!
Hàn Lặc cũng hiểu đáy mắt lên án của cô, vuốt cái mũi cười hắc hắc: "Nhẹ là không thể nào, em vẫn nên tăng cường rèn luyện thể chất một chút ah."
Lại nghênh đón một cái liếc mắt khác của Túc Miểu.
Hàn Lặc lại cười: "Anh cũng đói bụng một tuần lễ, thật vất vả mới có một bữa thịt ngon ở trước mặt, đâu có thể khống chế nổi, cũng không thể trách anh được, đều em quá thơm quá mềm quá mê người."
Nói xong, anh kéo quần, cũng không có thắt lưng, quần màu xám lỏng lẻo đọng ở bên xương hông, hai đường nhân ngư gợi cảm tạo thành hình tam giác ngược chui vào trong chiếc quần, làm người xem rất xấu hổ.
Hàn Lặc mặc áo sơmi lên, cong người muốn cho Túc Miểu một nụ hôn sáng sớm tốt lành.
Túc Miểu nhanh chóng đưa tay ngăn giữa hai người, gắt giọng: "Chưa súc miệng, không cho phép hôn ~~ "
Hàn Lặc nhướng mày hôn một cái trong lòng bàn tay cô: "Chào buổi sáng, vợ."