Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 192: Muốn Sinh Con Gái?
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:36:04
Lượt xem: 39
Nhanh chóng ôm cổ anh, trong lòng tự nhủ lực thắt lưng của anh ấy thật là mạnh mẽ, có thể ngồi ôm lấy cô.
Túc Miểu nghe ra ý tứ trong lời của Hàn Lặc, có chút xấu hổ, lại có chút muốn, nhưng hai chân nhỏ vẫn đá đá: "Lưu manh! Em mới không cần cùng anh thảo luận vấn đề này."
Ngoài miệng mắng chửi, nhưng tay ôm cổ Hàn Lặc một chút cũng không buông ra.
Hàn Lặc thấy thế lại cười.
Anh thường xuyên cảm thấy kinh ngạc, trên đời này tại sao lại có thể có người tâm đầu ý hợp với anh như vậy, từ tướng mạo đến linh hồn, Túc Miểu giống như là một người bạn đồng hành được ông trời dành riêng cho anh, anh yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự yếu ớt của cô, cũng yêu sự nhiệt tình của cô.
Càng thích cái miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo của cô.
Trong sự thân mật vợ chồng, cô ấy cùng mình lại càng hoà hợp.
Cô đã hoàn toàn thoả mãn tưởng tượng hoàn hảo nhất của một người đàn ông về vợ mình, lúc đi ra ngoài thì hào phóng ưu nhã, đoan trang cao quý. Trở lại trong phòng liền hóa thân thành hồ ly câu người, mềm mại và đáng yêu.
Hàn Lặc thấy mặt cô đỏ bừng, trong ánh mắt lại lóe ra ánh sáng mị hoặc, liền biết chính mình mấy ngày trước đó đi ra ngoài làm việc, cô cũng trống vắng.
Anh nhớ cô, kỳ thật cô cũng nhớ anh.
Anh ở Quảng Châu mấy ngày nay, một mình nằm ở trong nhà khách, trong đầu đều là bóng dáng cô, muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn làm cho cô c.h.ế.t đi sống lại.
Hàn Lặc ôm đại bảo bối vào trong ngực, lấy áo ngủ trực tiếp đến phòng tắm.
Anh thả Túc Miểu xuống, lại đem vòi nước ấm cho vào trong chậu tắm, sau đó bắt đầu cởi áo ba lỗ. Sau khi cởi áo, mặt Túc Miểu càng đỏ hơn, cô dựa vào trên ván cửa, ngước mắt lên nhìn anh, vừa liếc nhìn, Hàn Lặc đã cởi quần, chỗ nào đó lộ ra vẻ quy nghiêm và kiêu hãnh, cô lập tức đưa tay che mắt.
Che được hai giây, ngón tay đã mở ra một cái khe hở ...
Hàn Lặc biết cô nhìn lén, trong lòng cười thầm.
Cô gái nhà anh thân thể thành thật vô cùng, mỗi lần anh cởi quần áo, cô ấy đều thấy hào hứng bừng bừng, thỉnh thoảng thừa dịp anh không chú ý cô còn có thể đánh bạo trộm niết cơ bắp của anh.
Còn ngoài miệng lại sĩ diện cãi láo hai câu.
Hàn Lặc: "Cởi ah, nước đã đầy một nửa, không phải là đang chờ anh giúp em cởi chứ?"
Túc Miểu nháy mắt, đôi mắt ẩm ướt: "Anh cứ cởi của anh, quản em làm cái gì?"
Hàn Lặc nhướn mi, cười chế nhạo: "Anh thấy em rất muốn anh giúp em. Ai, phu nhân có mệnh lệnh, anh không thể không theo ah." Dứt lời, chậm rãi đi về phía Túc Miểu.
Túc Miểu vừa kích động lại thẹn thùng.
Trong miệng ồn ào "Chán ghét, anh làm gì thế", dưới chân lại như mọc rễ, không trốn cũng không né. Hàn Lặc chưa từng thấy qua ai đáng yêu như thế, trực tiếp đem người ôm ngang lên, dùng sức hôn lên gò má cô một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiểu sắc nữ, thấy vui vẻ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-192-muon-sinh-con-gai.html.]
Túc Miểu nháy mắt mấy cái, cái mũi thanh tú nhíu nhíu: "Mới không có, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, cũng nhìn chán rồi."
Khoé miệng Hàn Lặc kéo lên, thanh âm lại trầm xuống: "Ngán? Ah, anh đã biết, ý em nói là gần đây không có gì mới ah, lát nữa chúng ta sẽ thử một tư thế mới xem sao."
Lời này làm Túc Miểu khẩn trương không thôi: "Tắm rửa thì tắm rửa, sao anh lại lắm lời như vậy chứ."
Hàn Lặc không nói lời nào, đem Túc Miểu bế vào trong bồn tắm.
Túc Miểu sặc nước, vô thức nhắm mắt lại, đưa tay ra lau mặt, sau đó nâng mắt lên nhìn Hàn Lặc, đột nhiên có thứ gì đó đang hùng dũng oai vệ mà đứng dậy, thẳng tắp lọt vào tầm mắt.
Cô bị sốc đến nỗi đồng tử ngay lập tức co rút lại.
Cô đương nhiên biết rõ đó là cái gì, cô không chỉ biết rõ, còn niết qua sờ qua đây này.
Nhưng tất cả đều ở trong ánh sáng lờ mờ, hoàn toàn khác với đèn điện sáng trưng như hiện tại.
Cái miệng nhỏ nhắn của Túc Miểu khẽ nhếch lên, bỗng nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, ngẩn ngơ, nhanh chóng quay mặt đi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện ra một màn kia, kéo theo đó là đủ loại cảm giác kích thích khác nhau trong đêm tối.
Hàn Lặc cười khẽ một tiếng.
Túc Miểu nghe tiếng bọt nước ào ào bị cái gì đó đẩy ra, cô xấu hổ quay đầu lại, sau đó cảm giác được lồng n.g.ự.c cường tráng đang áp vào lưng mình, sau tai có hơi thở ấm áp phả vào.
Cánh tay màu mật ong ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay với xương khớp rõ ràng rơi xuống trước n.g.ự.c cô.
Trong một giây, trái tim Túc Miểu đột nhiên ngừng một nhịp, ánh mắt bối rối, rơi vào cơ bắp kéo căng trên cánh tay anh.
"Muốn sinh con gái?" Hàn Lặc nhẹ hôn vào vành tai cô, từ vành tai đến cái cổ như ngọc, sau đó xoay người Túc Miểu lại, bờ môi chậm rãi mổ nhẹ lên sống mũi ngạo nghễ của cô.
Tim Túc Miểu đập bịch bịch: "... Dạ."
Hàn Lặc: "Vậy bây giờ liền sinh một đứa."
Túc Miểu xấu hổ đến lợi hại, trái tim đập quá nhanh, nhanh đến nỗi giống như mắc bệnh vậy, nhịn không được tranh luận: "Đứa bé cũng không phải nói sinh liền có thể sinh, chúng ta kết hôn ba bốn tháng rồi, bụng em một chút động tĩnh cũng không có!"
"Anh xem Tưởng Lục người ta, Đại Mạn mang thai, Túc An cũng mang thai, chúng ta còn… "
Hàn Lặc liền che dấu ý cười, cố ý cắn trên gò má cô một cái, tay ở trên đỉnh tuyết phong mềm mại kia có chút dùng sức: "Túc Tiểu Meow, không phải là em nghĩ rằng anh không đủ tốt chứ, là chê anh không đủ cố gắng sao?"
Túc Miểu ôm gò má, "Ôi" một tiếng, đôi mắt đẹp mở to, vừa muốn mắng anh mấy câu, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Hàn Lặc ôm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu ngăn chặn miệng cô.
Nước từ bồn tắm b.ắ.n ra tung tóe, và sàn nhà ướt sũng.
Túc Miểu nhắm mắt lại, hai tay vô lực khoác lên trên vai anh, mới đầu là mưa xuân mịt mờ, trong chốc lát lại là mưa lớn cuồng phong, cô giống như chiếc thuyền nhỏ trên biển khơi không nơi nương tựa, gió thổi đến nơi nào, cô cũng chỉ có thể dạt về hướng đó...